Càng về đêm, gió rít gào càng mạnh. Mấy cành cây trơ trụi bị gió quật nghiêng ngả, Mặc Chiêu đè lại mái tóc rối, cả người co rụt vào tấm áo choàng mỏng. Thân thể ma pháp sư luôn yếu hơn kiếm sư, thể chất Mặc Chiêu thiên hàn, tay chân luôn lạnh hơn người thường, khả năng chịu lạnh còn không tốt. Nàng tới vội quá, ngay quả áo bông ngoài cũng chưa kịp chuẩn bị.
Với một người luôn để ý nàng, tất nhiên sẽ nhận ra.
Bên vai chợt ấm, Mặc Chiêu nghi ngờ ngẩng đầu, trên người nàng vừa được phủ một chiếc áo choàng bông đen tuyền. Lâm Hiên cũng đang cúi đầu giúp nàng cột chặt nút thắt, mùi hương trên chiếc áo là hương trúc thoang thoảng nàng hay ngửi thấy trên người y, rất dễ chịu.
"Cảm ơn, nhưng...". Mặc Chiêu loay hoay cởi bỏ:"Ngươi vẫn nên giữ lại thì hơn."
Nhận áo của một nam tử, nhìn thế nào cũng là một hành động ái muội. Thấy Mặc Chiêu không hề do dự từ chối, ánh mắt Lâm Hiên ảm đạm dần, miệng há ra đóng vào, trong đầu luân chuyển vài lý do. Lúc đó có một nam tử tiến về phía bọn họ, y mặc y phục đen, dường như đã chờ đợi từ sớm.
Mặc Chiêu chạy lại, ngay cả việc đang làm cũng quên mất.
"Thiếu phu nhân, thiếu chủ ra lệnh cho thuộc hạ đón người trở về."
"Chàng đang ở đâu?"
"Chủ nhân đưa thiếu chủ trở về để tiện chăm sóc. Xin thiếu phu nhân đi theo đệ tử."
Mặc Chiêu gật đầu:"Được. Ngươi dẫn đường đi."
Nàng dặn dò đám người Võng Dao về trước, sau đó mới cùng nam tử rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154757/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.