Người có mắt đều nhìn ra thái độ yêu chiều của Mặc Chiêu, có người còn nghĩ, hóa ra Võng Dao không phải thuộc hạ, mà là nữ nhân sau màn được Mặc Chiêu sủng ái. Thế rồi lại băn khoăn về hai từ mà Mặc Chiêu vừa nói. Vì một nữ nhân mà đắc tội cả một đế quốc, không khỏi đã quá tùy tiện.
Trong tiềm thức, Lam Ngọc không muốn đôi co với nam tử như trích tiên trước mặt. Truy bắt trọng phạm triều đình là tội lớn, kể cả có nháo tới chỗ Chu Vũ Đế đi nữa, bọn họ vẫn sẽ giành được phần hơn, đó là chuyện không thể nghi ngờ.
Người đằng sau y thì thầm vào tai, hai mắt Lam Ngọc sáng lên, vừa định nói gì đó đã thấy Mặc Chiêu mỉm cười, nhún người ôm Võng Dao đi mất. Chẳng ai nghĩ tới Mặc Chiêu thoáng cái mất dạng, Lam Ngọc sững sờ, vội vàng ra lệnh đuổi theo.
Dương Ngọc còn chưa kịp khuyên Mộ Dung Nguyệt, người đã chạy đi đâu mất. Nghĩ tới lần này nhiều chuyện có thể gây họa về sau, Dương Ngọc thở dài, phi thân đuổi theo.
Mặc Chiêu cố ý thả chậm tốc độ, dừng lại ở một nơi vắng vẻ bên ngoài hoàng cung. Nhìn bốn bề âm u vắng lặng, Dương Ngọc từng lĩnh giáo bản lãnh của Mặc Chiêu, có ngu hơn nữa cũng đoán ra nội tình. Huống chi nàng là tướng quân từng ra trận đánh giặc, không phải kẻ ngốc. Nàng nhíu mày kéo Mộ Dung Nguyệt về sau, thấp giọng nói:"Điện hạ, ở đây không có chuyện của chúng ta. Trở về thôi."
"Trở về cái gì? Náo nhiệt thế này, Lâm Hiên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154756/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.