Mặc Chiêu đi theo người dẫn đường vào trong rừng trúc. Kinh ngạc phát hiện, nơi thanh tịnh thế này hóa ra lại là điểm dừng chân của Vu Tộc. Bên ngoài có hai lớp độc chướng, còn có cơ quan che mắt, Mặc Chiêu có người dẫn đường mà vẫn tốn không ít thời gian.
Lớp tuyết trên đất rất dày, từng cành trúc cao cao đọng những miếng băng mỏng dính như cánh ve.
Mặc Chiêu theo lời chỉ đi vào trong tiểu viện của Nhan Tịch. Y ở ngay ngoài, nàng vừa bước qua cửa đã thấy. Trên đầu y treo hai chiếc đèn lồng, tuyết rơi trên vai, mái tóc đen được phủ kín bởi những tia sáng dịu nhẹ. Tiết trời lạnh giá, mỗi lần y thở ra đều có một làn khói trắng lơ lửng rồi biến mất. Tầm mắt Mặc Chiêu dừng lại trên đó, tiếp theo là đôi chân dài thẳng tắp phía dưới.
Bông tuyết rơi lả tả trước mặt, điểm những vệt trắng trong đôi đồng tử trong suốt. Trên môi nam nhân thấp thoáng nụ cười, hai cánh tay mở rộng, trong ngực Mặc Chiêu trào lên những rung động mãnh liệt không thể tự kìm chế. Nàng bước dài về phía y. Từ bước chuyển thành chạy, để lại trên lớp tuyết từng dấu chân vội vã.
Nhan Tịch vững vàng đón lấy người vừa nhào vào trong ngực. Trên người cả hai vương sương gió, nhưng không ai thấy lạnh. Cánh tay rắn chắc ôm nàng, trái tim đập rộn dần dần bình ổn lại. Đến khi tuyết tan thấm vào y phục, Mặc Chiêu mới giật mình, nhanh chóng thu về hai cánh tay đang vòng trên cổ y.
"Chàng là đồ ngốc à, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154758/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.