Nghe lời Chu Vũ Đế, Đổng Phu hơi cúi người, không nhanh không chậm đáp.
"Tạ hoàng thượng quan tâm. Đúng là thân thể lão thần mấy ngày nay không tốt. Thế nhưng nghe tin sứ thần Bắc Lương ở Đông Phong mất mạng oan uổng, lão thần nghỉ ngơi không yên, không thể để hoàng thượng và thái hậu một mình ưu sầu."
"Ồ. Là như vậy sao?"
"Thừa tướng quả là có lòng". Chu Vũ Đế gật gù khen, lại nói:"Ngươi dù sao tuổi cũng đã cao, nếu thân thể có bệnh, tốt nhất lên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Trẫm đã tìm được kẻ gian, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hung thủ."
Không biết có phải ảo giác hay không, Mặc Trần luôn cảm thấy trong lời quân vương như có ý đuổi khách. Thừa tướng đương triều nổi danh Đông Phong, có người đồn, Chu Vũ Đế sủng ái thừa tướng, đúng là dưới một người mà trên cả vạn người. Nhìn tình hình này, Mặc Trần lại nhớ tới cái tặc lưỡi của Lăng Tử Hàm trước kia. Y nói, quan nào thì quan, y chẳng quan tâm chuyện trong triều, cũng chẳng giỏi hay đoán ý vua. Chỉ có một điều, Chu Vũ Đế coi thừa tướng như cái gai trong mắt, không chỉ y, ngay cả bá quan trong triều cũng có thể nhìn ra. Thừa tướng quyền khuynh triều dã, càng ngày càng tỏ vẻ cao ngạo.
Mặc Trần cụp mi mắt, thầm rủa lần. Mặc kệ quan hệ giữa lão và hoàng đế thế nào, mặc lão muốn làm gì thì làm, tốt nhất đừng có xen vào chuyện của y, ít nhất là lúc này.
Kết quả là, ông trời không nghe thấu nguyện vọng của Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154717/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.