Người đứng giữa một hàng dài lính gác, so với hai người bên cạnh thì thấp hơn một chút. Làn da đen sạm, cánh tay gầy gò, mắt luôn nhìn thẳng, chỉ có đôi con ngươi thi thoảng nhìn về phía xa. Giữa một đám người mang đủ loại cảm xúc, ngoài Mặc Trần ra, chỉ có người này mặt không đổi sắc, thi thoảng nhếch mép cười thản nhiên.
"Ngươi nói rằng bị người ta vu oán giá họa. Có chứng cứ gì không?"
Hoàng đế đã trở lại long ỷ, giữa một khoảng cách xa, giọng lão vẫn vang rõ như thường. Mặc Trần nghe hỏi, không cần nghĩ đã lập tức đáp ngay:"Bẩm hoàng thượng, thảo dân không có chứng cứ."
Có lẽ ngay cả lão hồ ly cũng không ngờ Mặc Trần có thể đáp tỉnh bơ đến vậy, môi mấp máy không biết phải nói gì. Sứ giả Bắc Lương bị y quay cho vòng vòng, tức đến vểnh râu hét to:"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Vừa nói vừa quỳ xuống:"Bẩm hoàng thượng, tên thích khách này đúng là ăn nói hàm hồ, mong hoàng thượng truy xét, nhanh chóng ép kẻ đứng sau ra ánh sáng, cấp cho Lương đại nhân một lời công đạo."
"Nói đúng lắm". Mặc Trần không những không giận, thậm chí còn mở miệng hùa theo:"Vị sứ giả đây nói đúng lắm. Những kẻ đằng sau kia nhất định phải bị lăng trì mới được. Người nói có đúng không, bằng hữu của Lương Can Lương đại nhân."
Bằng hữu của Lương Can đại nhân, đấy là cái thể loại danh xưng gì thế?
"Ta không....". Không phải là không có tên.
"A.... ngài định nói ngài không phải là bằng hữa của Lương Can Lương đại nhân sao?"
"Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154716/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.