Quá nhiều chuyện bất ngờ xảy đến trong một đêm, thực lòng, chỉ có duy nhất tiếng gọi này khiến cả người Mặc Chiêu rùng mình thật khẽ, theo đúng nghĩa đen. Cách xưng hô thân thiết từ một con người không mấy thân quen, nàng không bài xích, nhưng không tài nào cảm thấy hứng khởi. Nhất là khi, giữa bóng đêm mù mịt không nhìn rõ ngũ quan, nụ cười hay ánh mắt, bầu không khí ái muội lơ đãng xung quanh vẫn buộc nàng liên tưởng tới người khác.
Người mà nàng yêu.
Cũng là người yêu nàng.
Mặc Chiêu chống hai tay ra trước, sự ngăn cách được tạo ra, nàng bỗng nhiên dễ thở hơn hẳn. Có lẽ vừa rồi chỉ là một loại ảo giác tự thân huyễn hoặc, Mặc Chiêu nghĩ thế, nên nàng quên đi rất nhanh, một cái chớp mắt liền lấy lại tự chủ.
"Ta biết rồi."
Vừa nói, Mặc Chiêu vừa đẩy người trước mặt tránh khỏi, chính mình đứng dịch sang một bên. Cảm giác vốn đã mơ hồ vỡ tan như bong bóng, nếu không phải có người kề cận, Mặc Chiêu gần như đã nhẹ nhõm thở phào, chẳng hiểu sao người vốn nhanh miệng như nàng lại có lúc ngờ nghệch ứng đối. Im lặng một hồi, Mặc Chiêu mới tiếp tục:"Lâm Hiên, chuyện hôm nay dù sao cũng cảm ơn ngươi. Còn về chuyện của Lăng Tử Hàm, ta vốn định........"
Lời này còn chưa dứt, dưới chân Mặc Chiêu bỗng bị một vật lạ kéo lấy. Nàng nghi hoặc cúi đầu, thời điểm mọi thứ trong tầm mắt trở nên rõ ràng, trong đầu Mặc Chiêu như có hàng vạn tiếng nổ ầm vang. Trên bầu trời vốn phẳng lặng, dường như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154718/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.