Bên ngoài giờ khắc này đã rối loạn cả lên, Trịnh Dương cầm trường thương trong tay, mấy người Vương Dĩnh cũng như gặp đại địch, còn Viên Đào thì ôm cái bàn trong phòng, Triệu Nham Phong thì cầm ghế, một mặt đằng đằng sát khí.
Ngay phía trước gian phòng, mực viết đọng lại ở một chỗ, ba cái ông lão khoảng bảy, tám mươi tuổi, cả người bị dội mực, đen từ đầu đến chân, đang đứng ở trước cửa, ngớ người ra.
Rất rõ ràng, bọn họ muốn đi vào, bằng cách riêng nào đó, mấy tên học sinh của mình, đã trực tiếp vẩy mực, cho họ đen kịt.
- Trương lão sư, chính là ba cái gia hỏa vô sỉ này, mỗi ngày lại đây nhìn trộm...
- Tuổi đã cao như thế, còn đi nhìn trộm nữ sinh, muốn trâu già gặm cỏ non sao, mặt dày quá đấy?
Thấy Trương Huyền đi ra, Viên Đào, Lưu Dương vội vàng la lên một tiếng, tựa như là lấy được kết quả tốt vậy .
Bất quá, nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Trương lão sư luôn luôn bình tĩnh, khóe miệng giật giật, thân thể lắc lắc, sắp ngã chổng vó.
- Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư. Tại sao là các ngươi?
Trương Huyền đều sắp khóc.
Lúc trước mấy tên học sinh nói, có ba cái lão đầu hèn mọn, mấy ngày nay mỗi ngày giấu ở một bên quan sát, còn thật sự cho rằng là mấy gã bỉ ổi nào đó, nằm mơ đều không nghĩ tới, là ba đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3723581/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.