- Độc Điện kỳ thực cũng chính là Độc sư công hội!
- Độc sư công hội sao?
Trương Huyền chớp con mắt.
Nếu là công hội, chắc là phải kêu giống như luyện đan sư công hội, luyện khí sư công hội, lão sư công hội vậy, sao phải kêu Độc Điện?
Nghe cũng quá âm u đi.
- Có phải là cảm thấy nếu là công hội, quang minh chính đại là có thể, vì sao phải kêu Độc Điện, loại tên quỷ dị này?
Nhìn ra nghi hoặc của hắn, Lưu Lăng giải thích:
- Điều này cũng có quan hệ cùng thân phận đặc thù của Độc sư.
- Độc sư, am hiểu dùng độc, để người khó lòng phòng bị, bị quy là chức nghiệp thuộc hạ cửu lưu, vì đó bị khinh thường, bởi vì quá mức khủng bố, một lần bị đại lục vô số cường giả liên hợp trục xuất. Lúc đó, Độc sư công hội đã bị tiêu diệt, vô số Độc sư chết ở bên trong hạo kiếp này.
- Sau đó, truyền thừa tuy rằng lưu lại, nhưng cao tầng của Độc sư công hội lo lắng giẫm lên vết xe đổ, không dám xuất hiện trong tầm mắt của người thường nữa, mà lặng lẽ thành lập Độc Điện, ẩn giấu ở các vùng núi non hiểm trở giữa các quốc gia, giấu tài. Cũng chính vì như thế, chức nghiệp này tuy rằng có ở trong các Vương quốc, lại hết sức ít ỏi, nếu như thật nói chỗ nào có nhiều thư tịch liên quan tới độc, khẳng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3723582/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.