Tần Tửu thình lình xuất hiện từ phía sau vỗ vỗ vai Nguyễn Luân, hắn nhìn thứ đồ trong tay Nguyễn Luân đúng thứ bọn họ đang thiếu, ánh mắt liền trở nên vui vẻ hiện ra ý cười.
"Nhanh như vậy mà cậu tìm được rồi sao, vậy tối nay chúng ta không sợ lạnh nữa rồi!"
"Ha ha ha ha."
Nguyễn Luân muốn giải thích nhưng lần nào cũng vị Tần Tửu cắt ngang, nên thôi vậy.
Không ai nghĩ hành động nhỏ này của Thương Ly trong giờ giải lao lại bị cameraman vô tình quay trúng, rồi trở thành chủ đề sôi nổi trên mạng.
"Ủa tôi vừa mới thấy gì vậy?"
"Tôi nghĩ CP Sa Ngà đã đẹp lắm rồi nhưng nhìn kỹ CP Luân Ngà cũng rất đẹp nha!!!"
"Mấy người bớt bớt đi được không? Đừng có nhìn thấy ai đứng cạnh nhau, quan tâm nhau chút liền ghép CP, không thấy quá tùy tiện à?"
"Mấy người là fan nữa mùa à? Các người không xem đoạn Võ Ngà cũng tặng đạo cụ cho nhóm Sa Sa sao?"
"Cô ấy chỉ đơn giản kiếm được hơi nhiều dùng không hết nên tặng cho mọi người, đừng lấy cô ấy ra để thõa mãn đam mê yêu trai đẹp của mấy người!"
Sau khi giải lao mười lăm phút sau thì các nhóm lại bắt tay vào làm việc.
Bọn họ không biết mình đến đây quay chương trình hay bị sa cơ thất thế phải lưu lạc đất trời.
Thứ bọn họ nhận được là một đóng rơm, nhiệm vụ được nhận là từ đóng rơm làm thành một căn nhà đủ che mưa tránh gió!
Sau khi phát nhiệm vụ người dẫn chương trình còn thân thiện nhắc bọn họ tối nay sẽ có một trận mưa rào lướt qua, nếu bọn họ không hoàn thành căn nhà thì chịu mưa chịu gió là điều không thể tránh khỏi.
Lam Sa Sa chịu quá đủ rồi nên lúc này cũng không muốn làm nháo lên nữa, vì dù có nháo cũng không thay đổi được vấn đề.
Tần Tửu với tư cách là một người đàn ông lên tiếng.
"Dựng một căn nhà không khó, mọi người đầu tiên dựng bộ khung sườn trước rồi lợp rơm lên, giống tôi đang làm này."
Cách của Tần Tửu rất hiệu quả nên mọi người cũng bắt đầu làm theo.
Do gỗ của ban chương trình quá mảnh nên rất dễ lung lay, chỉ cần một cơn gió mạnh chút thổi qua cũng có thể bị lật ngược.
Lam Sa Sa mệt mỏi lượn lờ qua chỗ Thương Ly.
Thương Ly chọn hơi làm nhà cách bọn họ không xa.
Cô chọn làm nhà dưới một tán cây, vì chỉ là cơn mưa rào nhẹ nên cô không sợ bị sét đánh trúng, không chỉ vậy tán cây còn có thể giúp cản được một lượng nước mưa nhất định.
Cách làm của Thương Ly không khác Tần Tửu là mấy, chỉ khác ở chỗ cô ghép rất cả các cây gỗ lại với nhau không tạo ra khẽ hở nào rồi vừa lợp rơm lên, dùng dây cố định sợi rơm vào gỗ.
Lam Sa Sa đi dạo một vòng, nhìn có vẻ căn nhà này của Thương Ly rất chắc chắn, cô ấy học hỏi được cách làm từ chỗ Thương Ly rồi tung tăng chạy về truyền dạy cho mọi người.
Sau khi tất cả làm xong nhà cũng đã vào buổi tối.
Mọi người tụ hợp lại với nhau ngoài bãi đất trống rồi nhìn lên bầu trời, trời vẫn khoáng đãng không thấy hột mưa nào nên bọn họ quyết định sẽ cắm trại ở đây.
Lửa bập bùng nghi ngút, cả năm người cùng ngồi quay quần bên đốm lửa cùng kể chuyện cho nhau nghe, mùi thịt cá nướng thơm ngon bốc lên, khung cảnh náo nhiệt rất đẹp đẽ.
Lúc mọi người còn đang thưởng thức món cá ngon lành thì một trận mưa bất chợt ào đến, mọi người chưa kịp phản ứng thì mưa đã tạnh. Cơn mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, thứ để lại sau trận chơi đùa đó là một nhóm cười quần áo ẩm ướt.
Có tiếng cười vang lên, rồi tất cả cùng nhau cười.
Chỉ có Thương Ly đã lẻn đi thay đồ trước từ khi nào...
Sáng hôm sau, mọi người bị đánh thức bởi tiếng quát mắng ồn ào.
Thương Ly đi đến cửa thì nhìn thấy Lam Sa Sa gương mặt còn đang say ngủ lượn lờ trước mặt.
Lam Sa Sa giọng nói lười biếng, vừa nói vừa ngáp một cái.
"Chuyện gì ồn ào vậy."
Minh Nguyệt Y khí chất cô quạnh không nóng không lạnh ở bên cạnh lắc đầu.
Mọi người đều bị đánh thức và tìm đến nơi xảy ra vụ lùm xùm ồn ào đó.
Lam Sa Sa bỗng bừng tỉnh, hét lên.
"Y....Y Y!!!"
"Chuyện gì?"
Lam Sa Sa túm lấy Minh Nguyệt Y rồi nhảy cẩn lên người cô ta như con đĩa bám chặt không chịu buông, Minh Nguyệt Y bất lực để mặc cho Lam Sa Sa làm trò xem thử Lam Sa Sa định làm cái gù.
Lam Sa Sa lại không làm gì, cô ấy chỉ về hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy một mình đạo diễn đang lớn tiếng, còn người bị đạo diễn lớn tiếng bị khuất sau bức tường. Lúc này Minh Nguyệt Y đần mặt ra không biết Lam Sa Sa muốn cho mình xem cái gì.
Lam Sa Sa nhắc nhở.
"Cậu nhìn kĩ lại đi! Cái chiếc nhẫn đó!"
Chỉ là chiếc nhẫn có gì mà nhìn?
Minh Nguyệt Y muốn nói nhưng đã bị Lam Sa Sa chen miệng vào.
"Là ảnh đế Lam Du nha!!!"
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn cho rõ, người đạo diễn dẫn ra quả thực là ảnh đế Lam Du.
Võ Lam Du đã rất trắng mà mái tóc nhuộm vàng hoe càng tôn lên nước da khiến người ta ganh tị đó.
Phải công nhận gen di truyền của Võ Ý quả thực rất tốt, cộng thêm Liễu Lục Hòa cũng nhan sắc tuyệt mỹ sao có thể sinh con xấu được.
Nếu nói Võ Ý là hồ ly lẳng lơ thì Võ Lam Du chính là hồ ly cao lãnh.
Võ Lam Du lạnh nhạt lên tiếng.
"Chào mọi người."
"Chào anh, anh Lam Du."
Lam Sa Sa là người lên tiếng đầu tiên và phấn khích nhất.
Mọi người cũng lịch sự lên tiếng chào hỏi một chút rồi ai lại vào việc nấy.
Dù có hơi bất ngờ vì không nghĩ ảnh đế Lam Du lại tham gia chương trình này, còn là nhân vật không đáng tin cậy trong miệng bọn họ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]