Lam Sa Sa nói khẽ vào tai Minh Nguyệt Y.
"Tự nhiên cảm thấy Tiểu Ngà thật may mắn a!!!"
"Tiểu Ngà?"
"Chính là Võ Ngà đấy!"
"Ừ."
Ở một bên khác.
Thương Ly vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế tre đung đưa hóng gió, trông như không thèm để tâm cái gì ảnh đế kia, mà chính xác cũng là như vậy.
Võ Lam Du được đạo diễn thả đi liền chạy đến chỗ Thương Ly, nói là muốn xin lỗi cô vì tới trễ. Hiếm khi Võ Lam Du biết lễ độ như vậy đạo diễn cũng cảm thấy mình quá lời liền thả hắn ngay.
Lúc Võ Lam Du đến Thương Ly biết nhưng cũng chã để ý.
"Anh không nghĩ bà ấy lại cho em vào giới giải trí đấy."
Thương Ly không đáp.
"Bây giờ em lớn nhiều rồi nhỉ, lúc anh rời khỏi em vẫn nhỏ xíu như đứa trẻ vậy."
Thương Ly vẫn không đáp.
"Thôi mà... Anh biết em còn giận anh, anh thành thật xin lỗi em!"
Thương Ly tiếp tục không đáp.
Võ Lam Du cũng không nói nữa.
Hắn yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Giống như mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu, bọn họ vẫn còn là anh em...
Nhưng quá muộn rồi.
Võ Lam Du không có lỗi, hắn chỉ muốn sống cuộc đời theo ý mình thì có lỗi gì chứ.
Nhưng Võ Ngà cũng làm gì nên tội?
Thương Ly không phân định ai đúng ai sai vì cô không có tư cách phán xét chuyện này. Sinh ra trong gia đình này thì số mệnh của họ đã gắn chặt với nó, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-giang-lam/2882823/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.