Dương Phong quỳ trên mặt đất, cúi xuống nhìn bên dưới tuyệt mỹ dung nhan nữ tử, khuôn mặt hiện ra cực hạn thống khổ. Nữ tử lúc này toàn thân trắng bệch, không còn chút nào sự sống phát ra, tuy nhiên trên khuôn mặt nàng vẫn toát ra một nụ cười thỏa mãn, nhưng nụ cười này đối với Dương Phong mà nói lại như trăm ngàn thanh kiếm đâm xuyên tim hắn. " Vân nhi, ngươi hà tất phải làm như vậy! "
Dương Phong nghẹn ngào nói lên, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay xuyên qua, máu tươi đỏ thẫm từ giọt chảy xuống, trên trời sấm sét gào thét giống như đang cùng hắn phẫn nộ, cùng hắn bi thương. Người đời gọi hắn là đao thánh, nhưng Dương Phong lúc này nhìn qua một bên nứt gãy đại đao cùng trong bụng nát vỡ đan điền, miệng nở một nụ cười đắng chát, chưa bao giờ hắn cảm nhận mình bất lực như lúc này.
" Ha ha ha, căn cơ đan điền phá nát, tu vi phế bỏ, ngay cả người quan trọng nhất cũng vì ngươi phải chết, Dương Phong a, ngươi còn sống để làm gì? " Dương Phong cuồng tiếu hét lên, cười tràn ngập bi thương, đường đường là đao thánh một thời, lúc này lại luân lạc đến một bước này, rốt cục là hắn sai ở chỗ nào. " Sai ở chỗ ngươi yếu đuối! "
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.