Ngọc Lân nhìn cái kia thon dài bàn tay xuyên qua lồng ngực mình, khuôn mặt khó tin, đáp lại hắn chỉ là Halen một đôi màu u lam mắt lạnh lùng nhìn hắn, trên miệng còn lộ ra một nụ cười nhạt, ở trong mờ mờ ánh đèn, tựa như thế gian nhìn thấy hết thảy nữ thần.
" Không nghĩ tới, chỉ vừa đi một lúc ở đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy! "
Dương Phong rút cánh tay ra, lòng bàn tay đầy máu đỏ tuy nhiên nếu nhìn kỹ vẫn thấy từng đợt như hàn băng lấp lánh.
Huyền Ngọc Thủ!
Môn võ kỹ này cũng đã được hắn luyện tập đến Lv2, lòng bàn tay lúc này có được lưu ly cốt, Ngọc cốt công bổ trợ cùng Huyền Ngọc Thủ cứng rắn, quả thực như thần binh lợi khí.
Nhìn xung quanh chết đi đám người, Dương Phong liền khẽ lắc đầu, vừa nãy ngâm mình loại bỏ tạp chất, đồng thời cũng tập trung minh tưởng, tu luyện Ngọc cốt công, cho nên không để ý đến chuyện ngoài này.
Tại vừa nãy đột nhiên nghe thấy Nguyễn Bích tiếng hét to, lúc này mới giật mình tỉnh dậy, không kịp thay lại y phục, chỉ mặc nguyên cái áo sơ mi chạy đến đây, không ngờ mọi chuyện đã quá muộn.
Thực ra hắn cũng không quan tâm mấy người này sống chết cho lắm, bất quá chỉ riêng cố gái Nguyễn Bích này thì không được chết, phải có trợ giúp của nàng mới có thể rời khỏi đây.
Theo hắn cảm nhận ngoài kia mấy vạn con xác sống, mỗi con thân thể chỉ số đều có luyện thể nhất trọng trình độ, nếu Dương Phong chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-game-thu/165733/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.