Chẳng lẽ... Đám gia hỏa này đã biết mình phá một cái Địa Cung khác, muốn đi tới cứu viện?
Nguy rồi!
Nếu như vậy, nhục thể vẫn ngồi ở thềm đá trên cửa ra Địa Cung, một khi bị phát hiện ra, còn không phải sẽ trực tiếp bị xé thành bụi phấn hay sao?
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta sẽ nghĩ một chút biện pháp...
Nhục thể của hắn quan trọng hơn tất cả mọi chuyện, dù sao cũng không thể để cho nó xảy ra sai sót.
Nói xong, cũng không quản mấy người này mà lập tức xoay người bay đi về chỗ cũ.
- Ai... Ai!
Thấy thanh âm của hắn biến mất, kế tiếp lại không có động tĩnh, Ngọc Phi Nhi vội vàng hô lên. Sau khi hô mấy tiếng, cũng không thấy hắn trả lời, nàng tức giận tới mức dậm chân, sắp bạo tạc.
Cái gì đây!
Nói tới cứu người, người còn không có cứu thì đã biến mất, ngươi muốn làm cái gì cơ chứ?
...
Không để ý tới đối phương đang oán trách, Trương Huyền dùng tốc độ cực nhanh, thân ảnh giống như là một cơn gió phóng về chỗ cũ.
Vừa rồi vì đề phòng đối phương phát hiện ra cho nên hắn bay rất chậm, lúc này sợ thân thể xảy ra chuyện cho nên dùng tốc độ cực nhanh, không lâu sau đã trở lại thềm đá.
- Không có khôi lỗi tới...
Trên thềm đá, nhục thể của hắn vẫn còn đang khoanh chân ngồi, cũng không có chút dị dạng nào. Đồng thời cũng không có bất kỳ dấu vết gặp phải công kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300135/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.