Mới vừa gọi xong thì nàng lập tức lắc đầu, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng lắc đầu:
- Làm sao có thể...
Bọn họ vừa đánh vừa chạy, tiến vào Địa Cung không dưới mấy cây số, hơn nữa nơi này lại có nhiều khôi lỗi như vậy. Mà tên kia lại đi tới một Địa Cung khác, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này cơ chứ?
Nhất định là ảo giác!
Mới vừa cảm thấy mình sẽ không thích gia hỏa vô sỉ kia thì đã phán đoán ra thanh âm của hắn, còn cảm thấy hắn sẽ cứu người... Thật là mắc cỡ chết người!
- Vừa rồi ta chỉ thuận miệng hô một câu, các ngươi đều không nghe thấy... Biết không?
Gương mặt xinh đẹp phát nóng, Ngọc Phi Nhi khẽ nói.
- Khụ khụ...
Đám người Ngô Chấn liếc mắt nhìn nhau, thực sự không nhịn được nhìn lại rồi nói:
- Công chúa, có vẻ như... Chúng ta cũng nghe được có người nói chuyện!
- Các ngươi cũng nghe được sao?
Ngọc Phi Nhi sững sờ, vội vàng nhìn về hai bên phải trái. Thế nhưng chung quanh ngoại trừ hai đầu khôi lỗi vẫn đang chăm chỉ không ngừng, vẫn liều mạng công kích màn áng sáng thì đâu còn có nửa bóng người nào nữa chứ.
- Ta cũng nghe thấy, nếu như đều nghe thấy có lẽ sẽ không phải là ảo giác a...
Hình Viễn cũng gật đầu nói.
Mặc dù hắn rất chán ghét vị Trương Huyền kia, thế nhưng ở trong loại tình huống này. Đột nhiên nghe được lời nói của đối phương, trong lòng hắn vẫn cảm thấy hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300136/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.