Chương trước
Chương sau
Phong Ngọc Yên cả giận: “Tìm ra điểm yếu rồi sao lại để hắn đi vào? Đổi thành ai khác mà chẳng được?”  

             Ninh Dạ trả lời: “Vì hắn là người thích hợp nhất. Thực lực quá mạnh sẽ ảnh hưởng tới cấm chế xung quanh, khiến chúng tấn công chỗ này. Thực lực quá yếu thì không thể lay chuyển cấm chế. Nếu muốn phá cấm chế nhanh chóng nhất định phải là người tu vi thấp mà chiến lực mạnh.”  

             Tu vi thấp mà chiến lực mạnh?  

             Chẳng phải chính là ngươi à?  

             Mọi người không hiểu.  

             Ngược lại sắc mặt Minh Tứ Dã khẽ thay đổi.  

             Không sai.  

             Nếu không ẩn giấu thực lực, thật ra nói tới chiến lực vượt qua tu vi thì phải là Hà Nguyên Thánh.  

             Vì hắn là con trai của chưởng giáo.  

             Cho dù tên này không quá lợi hại, lá gan lại nhỏ, không có đấu chí nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Hắc Bạch Tử - Hà Sinh Mặc.  

             Cho dù cưỡng ép truyền thụ, Hà Sinh Mặc cũng truyền cho hắn đủ loại tuyệt học.  

             Nhưng đa số thời điểm, Hà Nguyên Thánh vốn không có cơ hội vận dụng những tiên pháp thần thuật đó, cũng chẳng quyết đoán tới vậy.  

             Nhưng thời điểm then chốt này, Hà Nguyên Thánh không đối mặt với đối thủ cường đại mà chỉ là một bức tường, thật sự cho hắn cơ hội thể hiện.  

             Khoảng khắc đó mọi người đều tập trung vào Hà Nguyên Thánh.  

             “Hà thiếu gia, phải nhờ ngươi rồi.” Mọi người cùng hò hét.  

             Đây là lần đầu tiên Hà Nguyên Thánh được mọi người coi trọng như vậy.  

             Phản ứng đầu tiên của hắn là run rẩy: “Ta... không làm được!”  

             “Không! Ngươi làm được!” Ninh Dạ nhìn thẳng vào Hà Nguyên Thánh, đã sử dụng Khi Thiên thuật lần nữa.  

             Nhưng lần này y không dùng ảo thuật lừa dối mà chỉ khiến Hà Nguyên Thánh hồi tưởng lại chuyện xưa.  

             Nhớ lại vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không thành kim của phụ thân, nhớ lại những người ngoài âm thầm khinh thường, nhớ lại lúc mình từng có chí khí ngất trời, nhưng lại bại trận trước thực tế tàn khốc.  

             Ninh Dạ không biết quá khứ của hắn ra sao, nhưng cho dù không biết, y vẫn đoán được.  

             Bất cứ người trẻ tuổi nào cũng có chí hướng, cũng có lý tưởng, nhưng thất bại trước đủ loại nguyên nhân trong thực tế, mất đi ý chí, thậm chí sa sút, bỏ cuộc.  

             Hà Nguyên Thánh là ví dụ điển hình.  

             Cho dù hắn là kẻ khốn kiếp đến đâu đi nữa, Ninh Dạ cũng nhận ra cảm giác bất đắc dĩ ẩn sâu trong lòng hắn.  

             Ai cũng hy vọng được người khác thừa nhận, ai cũng hy vọng được người khác tán thưởng.  

             Thứ ngươi gọi là da mặt dày, thực chất là tự sa ngã vì bất lực bỏ cuộc.  

             Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo, tu hành vô dụng, ngày ngày bị cha mắng chửi, cuộc đời này không còn tự tin. Một mặt khác, người dưới a dua nịnh nọt lại khiến hắn tựd dại.  

             Tính cách tự tin và tự đại cực điểm mâu thuẫn với nhau, khiến hắn bỏ cuộc, lại hoành hành bá đạo.  

             Sâu trong lòng hắn, sao lại không muốn gây dựng đại nghiệp?  

             Nhưng không ai cho hắn cơ hội đó.  

             Nhưng bây giờ, Ninh Dạ cho hắn.  

             Không phải Ninh Dạ không có lựa chọn khác, nhưng cuối cùng y vẫn chọn Hà Nguyên Thánh.  

             Không chỉ vì Hà Nguyên Thánh là người thích hợp nhất, mà vì y vốn định cho Hà Nguyên Thánh chút quả ngọt.  

             Thủ đoạn điều khiển người, chú trọng là điều khiển tâm.  

             Phải khiến hắn sợ hãi, khiến hắn chịu phục, còn khiến hắn vui mừng.  

             Sợ và phục là qua cách giáo huấn và đánh cược, Ninh Dạ đã gần làm được, tiếp đó chỉ còn dùng lợi ích dụ dỗ.  

             Nhưng Hà Nguyên Thánh là con trai của chưởng giáo, lợi ích nào mà dụ dỗ được hắn?  

             Chính là thứ trước mắt.  

             Hy vọng!  

             Tán thành!  

             Trọng trách!  

             Hiện giờ tính mạng của toàn bộ cư dân trong Lạc thành đặt lên vai hắn, tính mạng đa số tu tiên giả cũng đặt lên vai hắn.  

             Chỉ có hắn mới làm được.  

             Chỉ có hắn mới có thể làm tốt!  

             Còn thời khắc này, Ninh Dạ lại khiến hắn nhớ lại những nỗi đau mà hắn bỏ qua, khơi dậy tôn nghiêm của hắn.  

             Tất cả những giấc mơ từng có đã phục sinh, chiến ý dâng trào trong lòng Hà Nguyên Thánh.  

             Hà Nguyên Thánh hét lớn: “Ta có thể!”  

             Sau tiếng gầm này, không ngờ thân thể mập mạp của Hà Nguyên Thánh lại tỏa ra khí lưu cuồn cuộn, gào thét điên cuồng, bao phủ quanh người hắn. Thân thể béo ú nung núc từ từ biến thành cơ bắp khôi ngô, tọaoj thành một thân thể vĩ đại, sau đầu hiện lên một vòng tròn kim ấn, hai tay xuất hiện bao tay màu vàng kim, dưới chân hiện lên đôi giày sợi vàng thêu mây, sau đó đánh từng quyền cuồng bạo vào thân tháp bên dưới.  


             Tĩnh lặng!  

             Tĩnh lặng như tờ.  

             Không thành công?  

             Mọi người đang ngạc nhiên, chỉ thấy ánh sáng hộ thể trên Linh Lung tháp đột nhiên biến mất, khoảnh khắc sau đó thân tháp nứt toác, vết rạn lập tức che kín thân tháp, khiến toàn bộ tòa tháp ầm ầm sụp đổ trong ánh lửa ngập trời!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.