Chương trước
Chương sau
Trong tiếng đổ nát ầm ầm, Linh Lung tháp sụp xuống, kéo theo toàn bộ đại trận của Lạc thành cũng vỡ nát, tiêu tan.  

             Địa hỏa bị trừ khử, mây máu biến mất, bầu trời lại tái hiện sinh cơ.  

             “Khốn kiếp!” Trên bầu trời vang lên tiếng gầm nhẹ phẫn nộ của Phong Trung Túc, hiển nhiên hắn cũng không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đối phương đã phá hủy được Linh Lung tháp.  

             Nương theo đó là tiếng cười khẽ của Quân Bất Lạc: “Làm tốt lắm.”  

             Tuy hắn không ngại chuyện dân chúng tử vong nhưng tốt xấu gì vẫn là tài sản của thần cung, không chết càng tốt.  

             Còn Hà Nguyên Thánh hoàn thành hành động hùng tráng này, thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống, Minh Tứ Dã nhảy lên kịp thời, đỡ lấy Hà Nguyên Thánh, trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ninh Dạ, cho dù ngươi...”  

             Hắn định nói cho dù ngươi muốn Hà Nguyên Thánh phá hủy Linh Lung tháp nhưng vẫn không thoát được tội danh đẩy con trai chưởng giáo vào nơi nguy hiểm.  

             Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Ninh Dạ đã phi thân lên không trung, lên tiếng hét dài, Huyền Diệu Thiên Thiền vẫy mạnh hai cánh, đã truyền tiếng nói của y tới toàn thành: “Yên Vũ lâu tội ác ngập trời, âm mưu dùng Tử Giới Dung Lô luyện hóa dân chúng trong thành. May mà con trai chưởng giáo Hà Nguyên Thánh Hà đại thiếu gia của chúng ta không tiếc mình, dấn thân vào nguy hiểm, dũng mãnh phá tan Linh Lung tháp, hủy diệt trận pháp Tử Giới Dung Lô, cứu ngàn vạn con dân trong thế nước sôi lửa bỏng! Các ngươi còn không bái tạ!!!”  

             Nghe tiếng nói này, bách tính trong Lạc thành vừa trở về từ cõi chết dồn dập quỳ xuống hô:  

             “Tạ ơn Hà đại thiếu gia cứu vớt chúng ta!”  

             “Hà thiếu gia là phật sống của vạn nhà, nhân nghĩa trải khắp thiên hạ!”  

             “Thảo dân chúng ta kính chúc Hà thiếu gia, mong cho Hà thiếu gia vĩnh viễn an khang, sớm có ngày thành tiên!”  

             Dân chúng tuy là dân đen nhưng cũng là người có nhãn lực, đặc biệt là Ninh Dạ đã nói rất rõ ràng như vậy, đương nhiên phải nịnh bợ, chỉ có điều không được huấn luyện nên âm thanh không đồng đều, cái gì mà chúc Hà đại thiếu gia thọ ngang trời đất, vạn tuế vạn vạn tuế... chúc tụng kiểu gì cũng có, cũng may Hà Nguyên Thánh là con trai chưởng giáo, cũng xứng với lời này.  

             Thời khắc này đứng trên phế tích nhìn hàng vạn dân chúng hoan hô bên dưới, Hà Nguyên Thánh chưa bao giờ được đối xử như vậy, trong lúc nhất thời bỗng ngây dại.  

             Minh Tứ Dã còn muốn chửi mắng, Hà Nguyên Thánh đã nói: “Ngươi nghe xem, ngươi nghe xem... bọn họ đang hoan nghênh ta, ca tụng ta đấy.”  

             Gương mặt béo nung núc của Hà Nguyên Thánh cực kỳ hưng phấn, hắn quay sang nhìn Minh Tứ Dã: “Minh thúc, ta vừa làm một chuyện phi thường phải không?”  

             Minh Tứ Dã ngơ ngác, cuối cùng gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi ngươi làm rất tốt, cực kỳ ghê gớm.”  

             “Thật chứ?” Hà Nguyên Thánh được tâng bốc nhiều rồi, không dễ tin mấy lời nịnh nọt.  

             Minh Tứ Dã đành nói: “Ngươi nhìn xem, bọn họ đều thật sự cám ơn ngươi đấy.”  

             Lúc này hắn đã hiểu suy nghĩ của Ninh Dạ.  

             Hà Nguyên Thánh lại nhìn về phương xa, chứng kiến cảnh tượng vô số bóng người lít nha lít nhít quỳ xuống, bái lạy hắn, còn có vẻ cảm tạ chân thành trên gương mặt bọn họ, cuối cùng gương mặt béo ị của hắn cũng mỉm cười: “Thú vị lắm... cảm giác này... thật tốt!”  

             Nghe hắn nói như vậy, Minh Tứ Dã thở dài, biết không cần trách móc Ninh Dạ nữa.  

             Nếu nhất quyết nói là Ninh Dạ cưỡng ép hắn làm như vậy, chẳng khác nào phủi sạch mọi nỗ lực của Hà Nguyên Thánh.  

             Hà Nguyên Thánh sẽ không thích như vậy.  

             Minh Tứ Dã đành nói: “Tin rằng chưởng giáo mà biết việc này, người cũng thấy vui mừng.”  

             Hà Nguyên Thánh ngơ ngác: “Ngươi nói cha ta sẽ vui mừng?”  

             Minh Tứ Dã gật đầu.  


             Hắc Bạch thần cung thích nhất là mượn danh đại nghĩa làm chuyện bất nghĩa.  

             Cách làm của con trai đã cho hắn danh tiếng đại nghĩa, rất tốt! Rất tốt!  

             Thấy Hà Nguyên Thánh còn đang hưởng thụ cảnh tượng được hàng vạn dân chúng quỳ bái, Minh Tứ Dã không quấy rầy hắn nữa, bay tới bên người Ninh Dạ, hạ giọng: “Làm tốt lắm, nhưng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Lần sau còn dám để đại thiếu gia mạo hiểm lần nữa, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Đừng quên, nếu đại thiếu gia xảy ra chuyện, ta cũng gặp xui!”  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Nếu đại thiếu gia không thành công, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.