Chương trước
Chương sau
Công Tôn Dạ cũng nhận được tin, dốc hết sức vận dụng Ngũ Dương phiên,, oán nữ sát hôn kêu gào thê thảm, chỉ chớp mắt đã bao phủ đám người trong đám mây đen kịt.  

             Ninh Dạ nhân cơ hội thi triển Cấn Tự Bi, đồng thời nhanh chóng vận dụng Côn Lôn kính trong Thiên Cơ điện, đốt một quẻ Ký Hồn, dốc toàn lực suy tính, hình ảnh Linh Lung tháp từ từ hiện lên trong gương.  

             Ngay lúc này, Công Tôn Điệp đột nhiên kêu thảm một tiếng.  

             Trong màn sương đen, Lao Huyền Minh đã gào lên điên cuồng: “Con tiện nhân này, chết đi!”  

             Không ngờ ngay lúc này Lao Huyền Minh lại đánh trúng Công Tôn Điệp, hắn không bị màn sương đen ảnh hưởng.  

             Sau vụ huyết án ở Lao phủ, Lao Huyền Minh vẫn luôn tìm cách phá giải bí pháp Vụ Ảnh Thiên Huyễn của Công Tôn Điệp, hắn đang chờ chính thời khắc này.  

             Ngay cả Minh Tứ Dã và Công Tôn Trường Sách cảnh giới Vạn Pháp cũng bị Công Tôn Điệp và Công Tôn Dạ liên thủ cô lập, nhưng ngay thời điểm này Lao Huyền Minh lại trở thành người duy nhất không bị ảnh hưởng. Hắn cũng là người nham hiểm, giả bộ bị mê hoặc rồi đột nhiên đánh lén.  

             Công Tôn Điệp không nghĩ lại có chuyện này, lập tức bị thương.  

             Một đòn thành công, Lao Huyền Minh dốc toàn lực công kích.  

             Hai người bọn họ đều trong cảnh giới Hoa Luân nhưng Lao Huyền Minh là Hoa Luân đỉnh phong, Công Tôn Điệp mới chỉ trung kỳ. Quan trọng nhất là điểm mạnh của Công Tôn Điệp không phải chiến lực mà ở ẩn nấp bỏ trốn, chiến đấu chính diện lại hoàn toàn không phải đối thủ của Lao Huyền Minh.  

             Nếu bây giờ cô bỏ trốn vẫn còn kịp, nhưng lại phải duy trì Vụ Ảnh Thiên Huyễn, không ngờ Công Tôn Điệp cắn răng không lùi lại, kết quả là bị Lao Huyền Minh đánh trúng liên tiếp, đã bị trọng thương.  

             “Chết đi!” Lao Huyền Minh cười gằn hét lớn, ngưng tụ lực lượng vô tận đánh về phía Công Tôn Điệp.  

             Ninh Dạ biết không ổn, đã suy tính tới thời khắc cuối cùng, không thể xuất thủ, thời khắc đó trong lòng Ninh Dạ lóe lên vô số suy nghĩ, cuối cùng đành hét lớn: “Cô ta là con gái ngươi!”  

             Cái gì?  

             Lao Huyền Minh ngây dại, đòn đánh đã chắc thắng nhưng không thể đánh tiếp.  

             Một dung nhan quen thuộc hiện lên trong lòng, trùng khớp với tướng mạo của Công Tôn Điệp, khoảnh khắc đó thân thể Lao Huyền Minh chấn động kịch liệt, giọng nói run rẩy: “Ngươi là...”  

             Công Tôn Điệp mặt mày tức tối: “Ninh Dạ, ngươi muốn chết à!”  

             Lần này không phải diễn kịch.  

             Đối với Công Tôn Điệp, cô thà chết cũng không muốn bị kẻ địch nhận làm người thân.  

             Trong tiếng la hét đó, không ngờ Công Tôn Điệp lại thu hồi Vụ Ảnh Thiên Huyến, tất cả sương mù hóa thành một vệt sáng đánh về phía Lao Huyền Minh.  

             Không ngờ Lao Huyền Minh lại chẳng hề phản ứng lại, tùy ý để chiêu này đánh trúng.  

             Hắn nhìn Công Tôn Điệp, gương mặt xuất hiện nụ cười cay đắng: “Ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải... nên nghĩ ra sớm hơn...”  

             Ầm ầm ầm ầm!  

             Công kích điên cuồng không hề kiêng ển đánh lên người Lao Huyền Minh, Lao Huyền Minh bị đánh đứt gân nứt xương nhưng trong lòng đã chẳng hề muốn sống, chỉ có nước mắt chảy dài: “Báo ứng... đây là báo ứng của ta...”  

             “Chết đi!” Công Tôn Điệp gào thét, lần này tới phiên cô ra đòn trí mạng với Lao Huyền Minh.  

             Nhưng ngay khoảnh khắc này, cánh tay cô bị ngăn cản.  

             Lại là Công Tôn Dạ.  

             Vung nhẹ tay áo, Công Tôn Dạ thở dài nói: “Hóa ra hắn là tên tiểu nhân lấy oán trả ơn hại chết mẹ ngươi năm xưa... Dù thế nào ngươi cũng là con gái của hắn, không thể giết cha được, chuyện này cứ để ta làm.”  

             Nói đoạn, hắn búng ngón tay, đâm thẳng vào đầu Lao Huyền Minh, trên trán Lao Huyền Minh xuất hiện một lỗ thủng, cứ thế rơi từ trên không trung xuống.  

             Tới lúc chết gương mặt hắn vẫn vui vẻ.  

             Minh Tứ Dã thấy cơ hội đã phối hợp với Công Tôn Trường Sách và đám người Công Tôn Vô cùng tấn công Công Tôn Dạ, Quỷ Đao lại hiện lên nơi chân trời, Trần Khánh Nguyên cũng đã tới.  

             Ninh Dạ lại hét lớn: “Phá tháp quan trọng hơn, ta tìm ra điểm mấu chốt rồi!”  

             Nói xong tóm lấy Hà Nguyên Thánh, đột nhiên ném hắn về phía Linh Lung tháp.  

             Động tác này của y khiến mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán.  

             Linh Lung tháp tự động phản kích, ngươi định giết hắn à?  

             Minh Tứ Dã bị ép thu kiếm, chộp lấy Hà Nguyên Thánh: “Ninh Dạ, ngươi muốn chết à!”  

             Nhưng hắn vẫn chậm mất một bước, chỉ thấy Hà Nguyên Thánh khoa chân múa tay va vào dòng pháp thuật của Linh Lung tháp nhưng lại không hề tổn thương, còn va thẳng vào tháp.  

             “Đây là...” Hà Nguyên Thánh kinh ngạc nhìn bốn phía.  

             Xung quanh đâu đâu cũng có vệt sáng pháp thuật, chỉ riêng chỗ hắn đứng là không việc gì.  

             Ninh Dạ hét lớn: “Hà thiếu gia! Bên dưới ngươi là điểm yếu của cấm chế Linh Lung tháp, dốc toàn lực tấn công là phá được tháp!”  

             Hà Nguyên Thánh suy nghĩ chậm chạp, vẫn đang đờ đẫn.  


             Ngọn lửa phun ra từ dưới đất, một số dân chúng vô tội bị đánh trúng, lập tức hóa thành tro tàn.  

             “mau lên!” Ninh Dạ hét lớn: “Còn không động thủ, chúng ta sẽ chết ở đây!”  

             Hà Nguyên Thánh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cắn răng đánh xuống dưới.  

             Nhưng cho dù là nơi cấm chế yếu ớt nhất, nó vẫn cực kỳ cứng rắn, đòn này của hắn không phá được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.