Trên người Ninh Dạ đã phun ra một vết máu nhưng ngay khi trúng kiếm, Hoa Luân đã hiện ra sau đầu Ninh Dạ, một vầng mặt trời dâng lên, chói lọi với mức tất cả mọi người không thể thấy gì, Ninh Dạ biến mất không còn tung tích.
Một khắc sau, khi ánh sáng biến mất, bão cát không còn, Ninh Dạ vẫn đứng yên trên con phố, chỉ có điều người đánh lén đã bỏ trốn mất dạng, biến mất không còn tăm tích.
Lúc này người trên đường mới phản ứng lại, lao nhao bỏ trốn.
Ninh Dạ đứng sừng sững tại chỗ, cảnh giác nhìn bốn phương.
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều tu sĩ canh phòng trong Chấp Tử thành đã chạy tới.
Người đi đầu nhận ra Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên! Ngươi không sao chứ?”
“Vẫn ổn, có thích khách muốn giết ta, nhưng đáng tiếc, để hắn chạy mất rồi.” Ninh Dạ bình tĩnh trả lời.
————————————
“Khốn kiếp!” Lao Huyền Minh tức giận đập bàn cái rầm: “Ban ngày ban mặt mà dám ám sát tuần tra viên của Huyền Sách phủ, Yên Vũ lâu hành động càng ngày càng ngông cuồng.”
Ninh Dạ lại chẳng hề tức giận: “Lao sứ đừng tức giận, đối phương làm như vậy càng chứng minh một chuyện, đó là chúng ta đã uy hiếp đến bọn chúng.”
“Ồ?” Lao Huyền Minh híp mắt lại: “Chẳng phải ngươi và Tần Thì Nguyệt đều cho rằng chuyện Mê Thần hương này còn có điểm lạ à?”
Hiển nhiên đoạn đối thoại giữa Ninh Dạ và Tần Thì Nguyệt đã được những người khác trong Huyền Sách phủ báo lại cho Lao Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-dien/3698244/chuong-283.html