Chương trước
Chương sau


“Tần Thì Nguyệt khôn khéo như vậy, chưa chắc đã bị lừa.”

“Cô ta sẽ bị lừa, Giang Đại Chuy bị giết, ngay cả tuần tra viên Huyền Sách phủ cũng bị ám sát, cô ta cũng phải cho chúng ta một câu trả lời. Cho dù không thể chủ động bán đứng thì cũng phải bị động để lộ chút tin tức.”

Lao Huyền Minh ngớ ra, cười ha hả: “Nói đúng lắm, không phải lúc nào cũng bắt Hắc Bạch thần cung chúng ta thể hiện thành ý được? Cực Chiến đạo cũng phải lấy thành ý ra chứ.”

Nói đoạn, sắc mặt hắn trầm xuống: “Nhưng ngươi phải chú ý an toàn cho bản thân mình, ám sát tuần tra viên của Huyền Sách phủ giữa đường, đám người này đúng là to gan. Xem ra phải cho ngươi thêm chút nhân thủ. Ta phái một đội tu sĩ theo ngươi, cho ngươi điều động, nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”

“Rõ!” Ninh Dạ vui mừng.

————————————————

Trong một căn nhà nhỏ ở phía bắc thành, một bà lão đang quét rác.

Bà quét rất nghiêm túc, đôi mắt lại trống rỗng không có thứ gì.

Một người áo đen nhanh chóng bước vào trong sân, sừng sững như mũi thương: “Hành động thất bại.”

“Hả?” Bà lão phát ra tiếng nói khàn khàn khó nghe: “Ngươi mà cũng thất thủ ư?”

Người mặc áo đen kia trả lời: “Không phải ta thất thủ, ta vốn không có cơ hội xuất thủ.”

Bà lão ngừng quét rác, hai mắt tống rỗng nhìn về phía nam tử kia: “Có chuyện gì vậy?”

“Có người xuất thủ trước ta, đã kinh động hộ vệ trong Chấp Tử thành, ta không có cơ hội hạ thủ... Có lẽ sau này cũng sẽ không có.”

“Chết tiệt!” Bà lão tức giận: “Có biết là ai không?”

“Không biết, khi ta đến, vụ ám sát đã kết thúc.”

“Chết tiệt! Ngu xuẩn!” Bà lão nổi giận đùng đùng: “Ai mà vọng động như vậy, khác nào đánh rắn động cỏ!”

Sau chuyện ám sát vừa rồi, Ninh Dạ đã có chuẩn bị, muốn giết y sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.

Thời khắc này bà lão đã hận kẻ ám sát kia tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Trong căn nhà ngoài thành, Cố Tiêu Tiêu vừa thay quần áo xong hắt hơi một cái, sắc mặt kỳ quái: “Ai đang nhớ mình thế?”

Thiên Cơ đã thò đầu ra: “Gây ra chuyện lớn như vậy, e là không ít người nhớ tới ngươi đâu.”

có thể cười ha hả: “Đúng vậy đúng vậy, thú vị, thú vị lắm! Lần sau lại có chuyện như vậy nhớ gọi ta đấy.”

Số 14 đường Nam Bình là một tiệm rèn.

Chủ tiệm Lưu Đại Trụ là thợ rèn ba mươi năm nay, tay nghề không kém, chỉ có điều tính khí quá tệ, suốt ngày say rượu, cứ uống say là đánh người, thậm chí còn luôn miệng chửi rủa khách khứa, cho nên làm ăn rất kém. Do tính xấu của hắn, đám đệ tử mà Lưu Đại Trụ nhận học được bảy tám phần bản lĩnh của hắn là bỏ chạy, chỉ còn một đồ đệ tên là Triệu Nhị Bảo, tính cách thật thà, vẫn luôn đi theo bên cạnh Lưu Đại Trụ.

“Nhị Bảo! Hết rượu rồi, đi mua rượu cho ta!”

Lúc này, Nhị Bảo đang chăm chỉ rèn một thanh kiếm sắt, sau lưng vang lên tiếng quát mắng tức giận của Lưu Đại Trụ.

Nhị Bảo đặt thanh kiếm sắt vừa rèn vào tôi lửa, nói: “Sư phụ, hết tiền rồi.”

“Con mẹ nó, thằng ngu này!” Lưu Đại Trụ xông vào cửa hàng đập thẳng lên đầu Nhị Bảo một cái: “Không có tiền thì không biết khất nợ à?”

Nhị Bảo thật thà xoa đầu: “Đã nợ nhiều lần rồi, chưởng quầy nói còn chưa thanh toán thì không bán rượu cho chúng ta nữa.”

“Con mẹ nhà ngươi, đồ rác rưởi vô dụng.” Lưu Đại Trụ đá đồ đệ một cái.

Đang lúc suy nghĩ nên đi đâu kiếm chút tiền mua rượu, trên đường có một đám người đi tới.

Bọn họ mặc trang phục tu sĩ của Hắc Bạch thần cung, người cầm đầu có diện mạo anh tuấn, còn có vẻ điển trai khiến nữ tử trong thiên hạ chao đảo.

Lưu Đại Trụ ngơ ngác đứng nhìn: “Đúng là được cái mã ngoài.”

Nhị Bảo nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đó là tiên nhân đấy.”

Lưu Đại Trụ như nằm mơ vừa tỉnh, vội vàng kéo Nhị Bảo sang một bên.

Đáng tiếc hắn muốn lùi lại nhưng đối phương lại nhắm về phía hắn.

Ninh Dạ đi tới trước hàng rèn, nhìn cửa hàng từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Hàng rèn Lưu gia?”

Lưu Đại Trụ ngơ ngác: “Đúng vậy, xin hỏi có phải thượng tiên cần rèn gì không?”

Ninh Dạ bèn nói: “Ta muốn chế tạo một món pháp khí.”

Lưu Đại Trụ cười nói: “Thượng tiên nói đùa rồi, lão Lưu ta nào có bản lãnh đó.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Cái này thì chưa chắc. Theo ta thấy cửa hàng này của ngươi đừng nói pháp khí, có muốn chế tạo pháp bảo cũng chưa chắc đã không được.”

Lưu Đại Tụ khẽ biến sắc: “Lời này của thượng tiên là có ý gì? Ta đâu có bản lĩnh này.”

“Ta đâu có nói là ngươi.” Ninh Dạ thản nhiên đáp, đã nhìn sang bên cạnh hắn.

Ninh Dạ nhìn theo ánh mắt Ninh Dạ, thấy tên đệ tử bên cạnh mình, hơi ngạc nhiên: “Thượng tiên nói đùa à, đây là đồ đệ của ta, rất ngu ngốc.”

Ninh Dạ hừ lạnh: “Chỉ có ngươi cho là vậy thôi. Có thể coi một tu sĩ là đồ đệ ngốc, ngày ngày không đánh thì mắng, kiếp này của ngươi cũng chẳng uổng.”

Cái gì?

Lưu Đại Trụ ngạc nhiên.

Quay đầu sang nhìn Nhị Bảo lần nữa, chỉ thấy trên gương mặt tên đồ đệ ngốc kia đã chẳng còn vẻ ngu đần vốn có.

“Tần Thì Nguyệt khôn khéo như vậy, chưa chắc đã bị lừa.”

“Cô ta sẽ bị lừa, Giang Đại Chuy bị giết, ngay cả tuần tra viên Huyền Sách phủ cũng bị ám sát, cô ta cũng phải cho chúng ta một câu trả lời. Cho dù không thể chủ động bán đứng thì cũng phải bị động để lộ chút tin tức.”

Lao Huyền Minh ngớ ra, cười ha hả: “Nói đúng lắm, không phải lúc nào cũng bắt Hắc Bạch thần cung chúng ta thể hiện thành ý được? Cực Chiến đạo cũng phải lấy thành ý ra chứ.”

Nói đoạn, sắc mặt hắn trầm xuống: “Nhưng ngươi phải chú ý an toàn cho bản thân mình, ám sát tuần tra viên của Huyền Sách phủ giữa đường, đám người này đúng là to gan. Xem ra phải cho ngươi thêm chút nhân thủ. Ta phái một đội tu sĩ theo ngươi, cho ngươi điều động, nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”

“Rõ!” Ninh Dạ vui mừng.

————————————————

Trong một căn nhà nhỏ ở phía bắc thành, một bà lão đang quét rác.

Bà quét rất nghiêm túc, đôi mắt lại trống rỗng không có thứ gì.

Một người áo đen nhanh chóng bước vào trong sân, sừng sững như mũi thương: “Hành động thất bại.”

“Hả?” Bà lão phát ra tiếng nói khàn khàn khó nghe: “Ngươi mà cũng thất thủ ư?”

Người mặc áo đen kia trả lời: “Không phải ta thất thủ, ta vốn không có cơ hội xuất thủ.”

Bà lão ngừng quét rác, hai mắt tống rỗng nhìn về phía nam tử kia: “Có chuyện gì vậy?”

“Có người xuất thủ trước ta, đã kinh động hộ vệ trong Chấp Tử thành, ta không có cơ hội hạ thủ... Có lẽ sau này cũng sẽ không có.”

“Chết tiệt!” Bà lão tức giận: “Có biết là ai không?”

“Không biết, khi ta đến, vụ ám sát đã kết thúc.”

“Chết tiệt! Ngu xuẩn!” Bà lão nổi giận đùng đùng: “Ai mà vọng động như vậy, khác nào đánh rắn động cỏ!”

Sau chuyện ám sát vừa rồi, Ninh Dạ đã có chuẩn bị, muốn giết y sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.

Thời khắc này bà lão đã hận kẻ ám sát kia tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Trong căn nhà ngoài thành, Cố Tiêu Tiêu vừa thay quần áo xong hắt hơi một cái, sắc mặt kỳ quái: “Ai đang nhớ mình thế?”

Thiên Cơ đã thò đầu ra: “Gây ra chuyện lớn như vậy, e là không ít người nhớ tới ngươi đâu.”

có thể cười ha hả: “Đúng vậy đúng vậy, thú vị, thú vị lắm! Lần sau lại có chuyện như vậy nhớ gọi ta đấy.”

Số 14 đường Nam Bình là một tiệm rèn.

Chủ tiệm Lưu Đại Trụ là thợ rèn ba mươi năm nay, tay nghề không kém, chỉ có điều tính khí quá tệ, suốt ngày say rượu, cứ uống say là đánh người, thậm chí còn luôn miệng chửi rủa khách khứa, cho nên làm ăn rất kém. Do tính xấu của hắn, đám đệ tử mà Lưu Đại Trụ nhận học được bảy tám phần bản lĩnh của hắn là bỏ chạy, chỉ còn một đồ đệ tên là Triệu Nhị Bảo, tính cách thật thà, vẫn luôn đi theo bên cạnh Lưu Đại Trụ.

“Nhị Bảo! Hết rượu rồi, đi mua rượu cho ta!”

Lúc này, Nhị Bảo đang chăm chỉ rèn một thanh kiếm sắt, sau lưng vang lên tiếng quát mắng tức giận của Lưu Đại Trụ.

Nhị Bảo đặt thanh kiếm sắt vừa rèn vào tôi lửa, nói: “Sư phụ, hết tiền rồi.”

“Con mẹ nó, thằng ngu này!” Lưu Đại Trụ xông vào cửa hàng đập thẳng lên đầu Nhị Bảo một cái: “Không có tiền thì không biết khất nợ à?”

Nhị Bảo thật thà xoa đầu: “Đã nợ nhiều lần rồi, chưởng quầy nói còn chưa thanh toán thì không bán rượu cho chúng ta nữa.”

“Con mẹ nhà ngươi, đồ rác rưởi vô dụng.” Lưu Đại Trụ đá đồ đệ một cái.

Đang lúc suy nghĩ nên đi đâu kiếm chút tiền mua rượu, trên đường có một đám người đi tới.

Bọn họ mặc trang phục tu sĩ của Hắc Bạch thần cung, người cầm đầu có diện mạo anh tuấn, còn có vẻ điển trai khiến nữ tử trong thiên hạ chao đảo.

Lưu Đại Trụ ngơ ngác đứng nhìn: “Đúng là được cái mã ngoài.”

Nhị Bảo nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đó là tiên nhân đấy.”

Lưu Đại Trụ như nằm mơ vừa tỉnh, vội vàng kéo Nhị Bảo sang một bên.

Đáng tiếc hắn muốn lùi lại nhưng đối phương lại nhắm về phía hắn.

Ninh Dạ đi tới trước hàng rèn, nhìn cửa hàng từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Hàng rèn Lưu gia?”

Lưu Đại Trụ ngơ ngác: “Đúng vậy, xin hỏi có phải thượng tiên cần rèn gì không?”

Ninh Dạ bèn nói: “Ta muốn chế tạo một món pháp khí.”

Lưu Đại Trụ cười nói: “Thượng tiên nói đùa rồi, lão Lưu ta nào có bản lãnh đó.”


Ninh Dạ hừ lạnh: “Chỉ có ngươi cho là vậy thôi. Có thể coi một tu sĩ là đồ đệ ngốc, ngày ngày không đánh thì mắng, kiếp này của ngươi cũng chẳng uổng.”

Cái gì?

Lưu Đại Trụ ngạc nhiên.

Quay đầu sang nhìn Nhị Bảo lần nữa, chỉ thấy trên gương mặt tên đồ đệ ngốc kia đã chẳng còn vẻ ngu đần vốn có.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.