Chương trước
Chương sau


Ninh Dạ chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi có hối hận không?”

Hối hận?

Nghe câu hỏi này, trong lúc nhất thời Doãn Thiên Chiếu không biết nên trả lời ra sao.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu ta nói ta đã từng hối hận, các ngươi có tin không?”

“Ngươi nói, ta nghe, còn thật hay giả ta sẽ tự phân biệt.” Ninh Dạ nói.

Doãn Thiên Chiếu thở dài trầm trầm: “Đúng là ta từng hối hận, mỗi khi nghĩ tới cảnh sư phụ, sư huynh chết thảm, nghĩ tới hình ảnh sư phụ liều mạng cũng muốn bảo vệ, ta lại cực kỳ hối hận. Ta luôn mơ thấy bọn họ đến tìm ta báo thù, chất vấn ta vì sao lại làm như vậy. Mỗi thời điểm đó ta luôn thấy hối hận. Còn khi ta tỉnh khỏi giấc mộng, chứng kiến Vũ Yên, cảm nhận sự ấm áp của nàng, tình yêu dịu dàng của nàng, ta lại nói với bản thân, làm thì đã làm rồi, đã đi lên con đường này thì làm gì còn chỗ quay đầu... Vậy là ta không hối hận nữa.”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ: “Bọn sư phụ sai rồi! Họ không nên mưu toan phục hưng Thiên Cơ môn, tái hiện huy hoàng của Thiên Cơ môn thời thượng cổ. Tuy trận chiến thượng cổ đã qua đi cả vạn năm, thế nhưng Cửu Đại Tiên Môn còn chưa quên nỗi sợ mà Thiên Cơ môn mang tới cho bọn họ, bọn họ sẽ tuyệt đối không cho Thiên Cơ môn bất cứ cơ hội nào để quật khởi. Chỉ cần Thiên Cơ môn có chút hành động nào lạ, tai nạn sẽ giáng lâm. Ta từng ám chỉ cho sư phụ, nhưng ông ta không nghe vào tai. Bây giờ ta nói vậy, có lẽ các ngươi không tin, thế nhưng cho dù không có ta, sớm muộn gì Cửu Đại Tiên Môn cũng phát hiện Thiên Cơ môn có điểm lạ, tai nạn vẫn sẽ giáng xuống!”

“Ta tin.” Ninh Dạ lại nói.

“Ngươi tin?” Doãn Thiên Chiếu ngạc nhiên.

“Đúng, ta tin.” Ninh Dạ thở dài, sao y lại không tin kia chứ? Dù sao y cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Thiên Cơ môn bị huỷ diệt trong côn lôn kính.

Chẳng qua Tân Nhiễm Tử vẫn mang ý nghĩ cầu may, nguy cơ cửu tử nhất sinh, Tân Nhiễm Tử mang hy vọng về may mắn, nghĩ rằng mình có thể nắm lấy một chút sinh cơ đó, thậm chí bản thân Ninh Dạ cũng cho rằng chỉ cần mình không đột phá lên cảnh giới Hoa Luân là có thể tránh được tai họa, cho Thiên Cơ môn cơ hội phục hồi lại huy hoàng ngày trước.

Mãi tới tận ngày bị hủy diệt, Tân Nhiễm Tử mới ý thức được ‘sinh’ trong cửu tử nhất sinh mang ý nghĩa ra sao.

Chính vì vậy, hắn biết Doãn Thiên Chiếu nói không sai.

Cho dù Doãn Thiên Chiếu không bán đứng, sớm muộn gì nguy cơ cũng tới, vì Thiên Cơ môn cố gắng phục hồi lại huy hoàng mới là nguyên nhân, chỉ cần nguyên nhân này vẫn còn, có một số việc khó lòng tránh khỏi.

Thời khắc này, Ninh Dạ nói: “Đúng, ta tin ngươi nói không sai, nhưng đây không phải lý do ngươi bán đứng tông môn. Có một số việc, người khác có thể làm không có nghĩa là ngươi có thể làm... Chúng ta có thể chấp nhận kẻ địch vô tình, nhưng vĩnh viễn không thể chấp nhận việc người bên mình phản bội.”

Doãn Thiên Chiếu cười khổ: “Đúng, ta hiểu. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của các ngươi chứ không phải của ta. Nếu tông môn đã tự lựa chọn bước lên con đường không có lối về, vì sao ta không thể tìm một đường lui cho bản thân, nhất định phải chết cùng tông môn? Vũ Yên cho ta cơ hội, ta không muốn bỏ qua. Bây giờ ta đã không phải đồng môn của các ngươi, hai bên chỉ là kẻ địch. Vì vậy ngươi không cần nói mấy lời ‘phản bội’ với ta. Ngươi hãm hại ta, làm ta mất đi chỗ dựa, ta không hận ngươi. Nhưng chỉ cần hôm nay ta không chết, tương lai ta sẽ trả thù.”

Lúc hắn nói lời này, hiển nhiên trong lòng đã ôm ý quyết tử, bằng không đã chẳng cứng rứn như vậy.

Ninh Dạ giơ tay, chỉ cái chén: “Đây là trà chuẩn bị cho ngươi, không uống một ngụm à?”

Doãn Thiên Chiếu không sợ hãi nữa, nâng hém uống một hơi cạn sạch: “Trong trà có gì?”

“Một loại thuốc, đừng lo, không chết đâu, chỉ khiến tâm thần ngươi thất thủ, tiện cho chúng ta động tay động chân vào ký ức của ngươi.”

Doãn Thiên Chiếu ngạc nhiên: “Ngươi không giết ta?”

“Muốn giết ngươi thì việc gì phải nhiều lời như vậy.” Ninh Dạ tiếp tục nói: “Doãn Thiên Chiếu, gọi ngươi tới là vì ta tin tuy ngươi bán đừng đồng môn nhưng chỉ cần trong lòng thấy hổ thẹn thì không đến nỗi không có chút lương tri nào. Nếu ngươi còn một chút lương tri, biết hối cải sau khi lầm lỗi, vậy vẫn còn cơ hội.”

“Cơ hội? Chẳng lẽ bây giờ các ngươi còn có thể cho ta cơ hội?” Doãn Thiên Chiếu cười ha hả: “Chẳng lẽ bây giờ các ngươi còn muốn ta trở về Thiên Cơ môn?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Chỉ cho ngươi một cơ hội chuộc tội thôi. Doãn Thiên Chiếu, có hai lựa chọn đặt trước mặt ngươi. Lựa chọn thú nhất, ngươi vẫn kiên quyết phản bội, chúng ta sẽ không giết ngươi nhưng sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để đối phó với ngươi. Lựa chọn thứ hai là tuy lạc đường nhưng ngươi biết quay đầu lại, làm một chuyện cho chúng ta. Có lẽ ngươi sẽ chết, nhưng ít ra... ngươi có thể chuộc lại tội lỗi của mình trong quá khứ.”

Ninh Dạ chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi có hối hận không?”

Hối hận?

Nghe câu hỏi này, trong lúc nhất thời Doãn Thiên Chiếu không biết nên trả lời ra sao.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu ta nói ta đã từng hối hận, các ngươi có tin không?”

“Ngươi nói, ta nghe, còn thật hay giả ta sẽ tự phân biệt.” Ninh Dạ nói.

Doãn Thiên Chiếu thở dài trầm trầm: “Đúng là ta từng hối hận, mỗi khi nghĩ tới cảnh sư phụ, sư huynh chết thảm, nghĩ tới hình ảnh sư phụ liều mạng cũng muốn bảo vệ, ta lại cực kỳ hối hận. Ta luôn mơ thấy bọn họ đến tìm ta báo thù, chất vấn ta vì sao lại làm như vậy. Mỗi thời điểm đó ta luôn thấy hối hận. Còn khi ta tỉnh khỏi giấc mộng, chứng kiến Vũ Yên, cảm nhận sự ấm áp của nàng, tình yêu dịu dàng của nàng, ta lại nói với bản thân, làm thì đã làm rồi, đã đi lên con đường này thì làm gì còn chỗ quay đầu... Vậy là ta không hối hận nữa.”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ: “Bọn sư phụ sai rồi! Họ không nên mưu toan phục hưng Thiên Cơ môn, tái hiện huy hoàng của Thiên Cơ môn thời thượng cổ. Tuy trận chiến thượng cổ đã qua đi cả vạn năm, thế nhưng Cửu Đại Tiên Môn còn chưa quên nỗi sợ mà Thiên Cơ môn mang tới cho bọn họ, bọn họ sẽ tuyệt đối không cho Thiên Cơ môn bất cứ cơ hội nào để quật khởi. Chỉ cần Thiên Cơ môn có chút hành động nào lạ, tai nạn sẽ giáng lâm. Ta từng ám chỉ cho sư phụ, nhưng ông ta không nghe vào tai. Bây giờ ta nói vậy, có lẽ các ngươi không tin, thế nhưng cho dù không có ta, sớm muộn gì Cửu Đại Tiên Môn cũng phát hiện Thiên Cơ môn có điểm lạ, tai nạn vẫn sẽ giáng xuống!”

“Ta tin.” Ninh Dạ lại nói.

“Ngươi tin?” Doãn Thiên Chiếu ngạc nhiên.

“Đúng, ta tin.” Ninh Dạ thở dài, sao y lại không tin kia chứ? Dù sao y cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Thiên Cơ môn bị huỷ diệt trong côn lôn kính.

Chẳng qua Tân Nhiễm Tử vẫn mang ý nghĩ cầu may, nguy cơ cửu tử nhất sinh, Tân Nhiễm Tử mang hy vọng về may mắn, nghĩ rằng mình có thể nắm lấy một chút sinh cơ đó, thậm chí bản thân Ninh Dạ cũng cho rằng chỉ cần mình không đột phá lên cảnh giới Hoa Luân là có thể tránh được tai họa, cho Thiên Cơ môn cơ hội phục hồi lại huy hoàng ngày trước.

Mãi tới tận ngày bị hủy diệt, Tân Nhiễm Tử mới ý thức được ‘sinh’ trong cửu tử nhất sinh mang ý nghĩa ra sao.

Chính vì vậy, hắn biết Doãn Thiên Chiếu nói không sai.

Cho dù Doãn Thiên Chiếu không bán đứng, sớm muộn gì nguy cơ cũng tới, vì Thiên Cơ môn cố gắng phục hồi lại huy hoàng mới là nguyên nhân, chỉ cần nguyên nhân này vẫn còn, có một số việc khó lòng tránh khỏi.

Thời khắc này, Ninh Dạ nói: “Đúng, ta tin ngươi nói không sai, nhưng đây không phải lý do ngươi bán đứng tông môn. Có một số việc, người khác có thể làm không có nghĩa là ngươi có thể làm... Chúng ta có thể chấp nhận kẻ địch vô tình, nhưng vĩnh viễn không thể chấp nhận việc người bên mình phản bội.”

Doãn Thiên Chiếu cười khổ: “Đúng, ta hiểu. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của các ngươi chứ không phải của ta. Nếu tông môn đã tự lựa chọn bước lên con đường không có lối về, vì sao ta không thể tìm một đường lui cho bản thân, nhất định phải chết cùng tông môn? Vũ Yên cho ta cơ hội, ta không muốn bỏ qua. Bây giờ ta đã không phải đồng môn của các ngươi, hai bên chỉ là kẻ địch. Vì vậy ngươi không cần nói mấy lời ‘phản bội’ với ta. Ngươi hãm hại ta, làm ta mất đi chỗ dựa, ta không hận ngươi. Nhưng chỉ cần hôm nay ta không chết, tương lai ta sẽ trả thù.”


Doãn Thiên Chiếu ngạc nhiên: “Ngươi không giết ta?”

“Muốn giết ngươi thì việc gì phải nhiều lời như vậy.” Ninh Dạ tiếp tục nói: “Doãn Thiên Chiếu, gọi ngươi tới là vì ta tin tuy ngươi bán đừng đồng môn nhưng chỉ cần trong lòng thấy hổ thẹn thì không đến nỗi không có chút lương tri nào. Nếu ngươi còn một chút lương tri, biết hối cải sau khi lầm lỗi, vậy vẫn còn cơ hội.”

“Cơ hội? Chẳng lẽ bây giờ các ngươi còn có thể cho ta cơ hội?” Doãn Thiên Chiếu cười ha hả: “Chẳng lẽ bây giờ các ngươi còn muốn ta trở về Thiên Cơ môn?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Chỉ cho ngươi một cơ hội chuộc tội thôi. Doãn Thiên Chiếu, có hai lựa chọn đặt trước mặt ngươi. Lựa chọn thú nhất, ngươi vẫn kiên quyết phản bội, chúng ta sẽ không giết ngươi nhưng sẽ dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để đối phó với ngươi. Lựa chọn thứ hai là tuy lạc đường nhưng ngươi biết quay đầu lại, làm một chuyện cho chúng ta. Có lẽ ngươi sẽ chết, nhưng ít ra... ngươi có thể chuộc lại tội lỗi của mình trong quá khứ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.