Chương trước
Chương sau


“Ta biết.” Ninh Dạ ngắt lời hắn: “Thế nhưng Hắc Bạch thần cung lại không biết. Đối với Hắc Bạch thần cung, có lúc muốn phân biệt một người rất đơn giản, đó là sau khi xác nhận người này đáng nghi ngờ, trực tiếp thi triển Thực Tâm công là được. Đây là điểm cường đại của Hắc Bạch thần cung, cũng là vấn đề lớn nhất của bọn họ... Bọn họ quá ỷ lại vào bí pháp, cho nên một khi bí pháp không giải quyết được vấn đề thì không biết nên xử lý như thế nào. Lạc Cầu Chân có thể coi là một kẻ hiếm có không dựa vào bí pháp để giải quyết vấn đề, nhưng lần này hắn thua dưới tay ta, tạm thời chỉ có nước ngủ đông. Vì vậy một khi ngươi có vấn đề, ngươi nghĩ còn ai ra mặt bảo vệ cho ngươi? Hắn là người thông minh, chính vì thông minh nên hắn cũng hiểu đạo lý bo bo giữ mình.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy kinh hãi: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

“Ta đang nói, trong thân thể ngươi có một loại thuốc tên là Khôi Nguyên tán. Chắc ngươi cũng nghe về thứ thuốc này rồi, không sai, nó do Mộc Khôi tông chế tạo, chuyên nhắm vào Hắc Bạch thần cung. Tác dụng duy nhất của nó... chính là kháng cự Thực Tâm công, làm cho Thực Tâm công không thể tra hỏi bất cứ bí mật gì.”

Khôi Nguyên tán!

Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu biết cái tên này.

Thực Tâm công có thể xâm nhập nguyên thần, cưỡng ép cướp đoạt bất cứ tin tức nào mà một người muốn bảo vệ, cũng chính vì vậy các môn phái đều cô gắng nghiên cứu phương pháp khắc chế.

Muốn lừa gạt Thực Tâm công thì rất khó, nhưng chỉ đơn giản là đối kháng lại thì chưa chắc đã khó khăn như vậy.

Khôi Nguyên tán chính là bí dược do Mộc Khôi tông nghiên cứu, nó có thể bảo vệ tâm thần, làm cho Thực Tâm công khó lòng xâm lấn, nếu cưỡng ép cướp đoạt chỉ có thể làm cho kẻ trúng phải tan vỡ nguyên thần, lập tức biến thành ngu ngốc, ký ức mất sạch.

Nói cách khác, một khi có người sử dụng Khôi Nguyên tán nhận kiểm nghiệm của Thực Tâm công, sẽ bị phát hiện ngay lập tức - Khôi Nguyên tán không phải là để bảo vệ thân phận mà là để giữ bí mật. Ngược lại, nó có thể giúp đối phương chứng minh thân phận kẻ trúng thuật..

Vấn đề là vì sao trong thân thể ta lại có Khôi Nguyên tán? Ta nuốt thứ này lúc nào?

Doãn Thiên Chiếu kinh hãi tới mức muốn nhảy dựng lên: “Ngươi nói linh tinh đấy à? Hàng ngày ta luôn kiểm tra việc ăn uống, tuyệt đối không thể ăn Khôi Nguyên tán mà không tự biết được!”

“Thế ngươi có kiểm ta bình thuốc mà Giang Tiểu Niên đưa cho không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Cái gì?

Câu nói này như tiếng sấm giữa trời quang, bổ thẳng vào đầu Doãn Thiên Chiếu, Doãn Thiên Chiếu lập tức hiểu ra: “Là ngươi! Ngươi đã âm thầm bố trí tất cả mọi thứ. Chuyện ở khu vực sông nước Tây hà cũng do ngươi giở trò, còn cả Vũ Yên... Ngươi vẫn luôn hãm hại ta!”

Hắn gầm lên, nhưng âm thanh lại không thể lan ra khỏi gian đình.

Một bàn tay đặt lên vai hắn: “Ngồi xuống.”

Thân thể Doãn Thiên Chiếu cứng đờ, biết chuyện sống chết của mình đã trên tay người ta.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có biết trước khi ra cửa ta đã để lại thư không? Nếu ta không về tức là ngươi đã giết ta.”

Ninh Dạ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, tiện tay lấy một bức thư ra: “Thư này à?”

Nhìn bức thư trong tay Ninh Dạ, Doãn Thiên Chiếu như rơi vào hầm băng.

Giấy viết thư bùng cháy trong tay Ninh Dạ, hóa thành tro bụi tan theo làn gió.

Ninh Dạ chậm rãi nói: “Sư huynh, ngươi thật sự không nhận ra ta à?”

Vừa nói xong câu này, toàn thân Doãn Thiên Chiếu mềm nhũn.

Nhìn ánh mắt Ninh Dạ, nghe cách xưng hô quen thuộc này, Doãn Thiên Chiếu chỉ thấy mọi phẫn nộ đều tiêu tan: “Bạch Vũ... ngươi là Bạch Vũ?”

Thời khắc này, hắn đã hiểu ra tất cả, đột nhiên không thấy oán hận Ninh Dạ nữa, ngược lại khóc rống lên: “Là ta có lỗi với sư môn... Là ta....”

Cừu Bất Quân đứng sau lưng hắn hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Giờ mới thấy hối hận, chẳng phải quá muộn rồi ư?”

Nghe âm thanh quen thuộc này, Doãn Thiên Chiếu run rẩy quay đầu lại: “là ngươi?”

“Chẳng phải hai năm qua ngươi vẫn luôn trốn lão phu à?” Cừu Bất Quân cười âm trầm.

Quả nhiên là thế!

Doãn Thiên Chiếu nhìn Cừu Bất Quân, lại nhìn sang phía Ninh Dạ, mỉm cười ảm đạm: “Được, được, ta đã sớm biết sẽ có ngày như vậy mà. Nếu đã là các ngươi, vậy các ngươi có làm gì ta, ta cũng chẳng có gì để nói. Sư thúc, tiểu sư đệ, các ngươi giết ta đi!”

Nói xong đã nhắm mắt lại, dáng vẻ như giơ cổ cho chém.

“Nếu ta muốn giết ngươi, lúc ở phế tích Vô Thường tự ngươi đã là một người chết rồi.” Ninh Dạ nói.

Thân thể Doãn Thiên Chiếu đờ ra, hắn nhìn về phía Ninh Dạ: “Vì sao lại không giết ta? Chính ta đã bán đứng Thiên Cơ môn, chuyên này không thể phản bác được, Doãn Thiên Chiếu ta nhận!”

“Ta biết.” Ninh Dạ ngắt lời hắn: “Thế nhưng Hắc Bạch thần cung lại không biết. Đối với Hắc Bạch thần cung, có lúc muốn phân biệt một người rất đơn giản, đó là sau khi xác nhận người này đáng nghi ngờ, trực tiếp thi triển Thực Tâm công là được. Đây là điểm cường đại của Hắc Bạch thần cung, cũng là vấn đề lớn nhất của bọn họ... Bọn họ quá ỷ lại vào bí pháp, cho nên một khi bí pháp không giải quyết được vấn đề thì không biết nên xử lý như thế nào. Lạc Cầu Chân có thể coi là một kẻ hiếm có không dựa vào bí pháp để giải quyết vấn đề, nhưng lần này hắn thua dưới tay ta, tạm thời chỉ có nước ngủ đông. Vì vậy một khi ngươi có vấn đề, ngươi nghĩ còn ai ra mặt bảo vệ cho ngươi? Hắn là người thông minh, chính vì thông minh nên hắn cũng hiểu đạo lý bo bo giữ mình.”

Doãn Thiên Chiếu nghe vậy kinh hãi: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

“Ta đang nói, trong thân thể ngươi có một loại thuốc tên là Khôi Nguyên tán. Chắc ngươi cũng nghe về thứ thuốc này rồi, không sai, nó do Mộc Khôi tông chế tạo, chuyên nhắm vào Hắc Bạch thần cung. Tác dụng duy nhất của nó... chính là kháng cự Thực Tâm công, làm cho Thực Tâm công không thể tra hỏi bất cứ bí mật gì.”

Khôi Nguyên tán!

Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu biết cái tên này.

Thực Tâm công có thể xâm nhập nguyên thần, cưỡng ép cướp đoạt bất cứ tin tức nào mà một người muốn bảo vệ, cũng chính vì vậy các môn phái đều cô gắng nghiên cứu phương pháp khắc chế.

Muốn lừa gạt Thực Tâm công thì rất khó, nhưng chỉ đơn giản là đối kháng lại thì chưa chắc đã khó khăn như vậy.

Khôi Nguyên tán chính là bí dược do Mộc Khôi tông nghiên cứu, nó có thể bảo vệ tâm thần, làm cho Thực Tâm công khó lòng xâm lấn, nếu cưỡng ép cướp đoạt chỉ có thể làm cho kẻ trúng phải tan vỡ nguyên thần, lập tức biến thành ngu ngốc, ký ức mất sạch.

Nói cách khác, một khi có người sử dụng Khôi Nguyên tán nhận kiểm nghiệm của Thực Tâm công, sẽ bị phát hiện ngay lập tức - Khôi Nguyên tán không phải là để bảo vệ thân phận mà là để giữ bí mật. Ngược lại, nó có thể giúp đối phương chứng minh thân phận kẻ trúng thuật..

Vấn đề là vì sao trong thân thể ta lại có Khôi Nguyên tán? Ta nuốt thứ này lúc nào?

Doãn Thiên Chiếu kinh hãi tới mức muốn nhảy dựng lên: “Ngươi nói linh tinh đấy à? Hàng ngày ta luôn kiểm tra việc ăn uống, tuyệt đối không thể ăn Khôi Nguyên tán mà không tự biết được!”

“Thế ngươi có kiểm ta bình thuốc mà Giang Tiểu Niên đưa cho không?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.

Cái gì?

Câu nói này như tiếng sấm giữa trời quang, bổ thẳng vào đầu Doãn Thiên Chiếu, Doãn Thiên Chiếu lập tức hiểu ra: “Là ngươi! Ngươi đã âm thầm bố trí tất cả mọi thứ. Chuyện ở khu vực sông nước Tây hà cũng do ngươi giở trò, còn cả Vũ Yên... Ngươi vẫn luôn hãm hại ta!”

Hắn gầm lên, nhưng âm thanh lại không thể lan ra khỏi gian đình.

Một bàn tay đặt lên vai hắn: “Ngồi xuống.”

Thân thể Doãn Thiên Chiếu cứng đờ, biết chuyện sống chết của mình đã trên tay người ta.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi có biết trước khi ra cửa ta đã để lại thư không? Nếu ta không về tức là ngươi đã giết ta.”

Ninh Dạ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, tiện tay lấy một bức thư ra: “Thư này à?”

Nhìn bức thư trong tay Ninh Dạ, Doãn Thiên Chiếu như rơi vào hầm băng.

Giấy viết thư bùng cháy trong tay Ninh Dạ, hóa thành tro bụi tan theo làn gió.

Ninh Dạ chậm rãi nói: “Sư huynh, ngươi thật sự không nhận ra ta à?”

Vừa nói xong câu này, toàn thân Doãn Thiên Chiếu mềm nhũn.

Nhìn ánh mắt Ninh Dạ, nghe cách xưng hô quen thuộc này, Doãn Thiên Chiếu chỉ thấy mọi phẫn nộ đều tiêu tan: “Bạch Vũ... ngươi là Bạch Vũ?”

Thời khắc này, hắn đã hiểu ra tất cả, đột nhiên không thấy oán hận Ninh Dạ nữa, ngược lại khóc rống lên: “Là ta có lỗi với sư môn... Là ta....”

Doãn Thiên Chiếu nhìn Cừu Bất Quân, lại nhìn sang phía Ninh Dạ, mỉm cười ảm đạm: “Được, được, ta đã sớm biết sẽ có ngày như vậy mà. Nếu đã là các ngươi, vậy các ngươi có làm gì ta, ta cũng chẳng có gì để nói. Sư thúc, tiểu sư đệ, các ngươi giết ta đi!”

Nói xong đã nhắm mắt lại, dáng vẻ như giơ cổ cho chém.

“Nếu ta muốn giết ngươi, lúc ở phế tích Vô Thường tự ngươi đã là một người chết rồi.” Ninh Dạ nói.

Thân thể Doãn Thiên Chiếu đờ ra, hắn nhìn về phía Ninh Dạ: “Vì sao lại không giết ta? Chính ta đã bán đứng Thiên Cơ môn, chuyên này không thể phản bác được, Doãn Thiên Chiếu ta nhận!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.