Chương trước
Chương sau


“Cứu đại sư huynh?” Doãn Thiên Chiếu đã hiểu.

Ninh Dạ gật đầu: “Bây giờ, ngươi có thể lựa chọn.”

Thời gian từ từ trôi qua.

Doãn Thiên Chiếu im lặng.

Bây giờ hắn đã biết mình phải đối mặt với điều gì.

Vì vậy hắn mỉm cười đau đớn: “Thật ra bất luận lựa chọn ra sao, chắc chắn ta cũng phải chết, đúng không?”

Ninh Dạ khẽ gật đầu.

Đúng, cho dù lựa chọn thế nào, kết cục của Doãn Thiên Chiếu cũng là chết!

Nếu hắn chọn con đường thứ nhất, Ninh Dạ và Cừu Bất Quân cũng chẳng để hắn sống.

Nếu hắn lựa chọn con đường thứ hai, Hắc Bạch thần cung sẽ không để hắn sống.

Từ ngày hắn bị Ninh Dạ tính toán, cái chết đã là kết cục cuối cùng và duy nhất của hắn.

Khác biệt chỉ là, hắn chọn chết theo cách nào.

Chuộc lại tội lỗi trước kia, ít ra làm một việc đúng đắn, hay là... kiên trì tới cùng?

Thật ra đáp án đã rõ ràng.

Quả nhiên gương mặt Doãn Thiên Chiếu xuất hiện nụ cười tàn nhẫn: “Ta vì Hắc Bạch thần cung mà bán đứng Thiên Cơ môn, nhưng chỉ vì Thường Vũ Yên, bọn chúng đã tùy tiện vứt bỏ ta. Tuy chuyện này là do các ngươi bày kế, thế nhưng Hắc Bạch thần cung qua cầu rút ván... không lẽ ta lại để bọn chúng được như ý?”

Vậy ra, cuối cùng ngươi vẫn chẳng lựa chọn vì đạo đức hay vì trong lòng thấy áy náy à?

Ninh Dạ thở dài.

Nhưng hắn cũng biết, chính vì thế nên giờ phút này lời nói của Doãn Thiên Chiếu là chân thật nhất, cho dù không có Tiệt Thiên thuật, y cũng biết Doãn Thiên Chiếu đang nói thật lòng.

Sau đó Doãn Thiên Chiếu tiếp tuc nói: “Nếu ta đáp ứng lựa chọn thứ hai, ta phải làm thế nào mới có thể khiến các ngươi tin tưởng ta không ứng phó qua loa?”

Ninh Dạ trả lời: “Ngươi uống Hóa Thần tán, hiệu quả của Khôi Nguyên tán đã được giải trừ, không những như vậy còn khiến tâm thần của ngươi thất thủ. Ta dùng kết hợp tam đại thần thuật là Khi Thiên thuật, Tiệt Thiên thuật, và Lượng Thiên thuật, tiến vào tâm thần ngươi, sửa đổi ký ức của ngươi, thay đổi tư tưởng ngươi...”

Doãn Thiên Chiếu kinh ngạc: “Ngươi nắm giữ Khi Thiên thuật và Lượng Thiên thuật? Ngươi đã có thể sử dụng kết hợp?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không thể, bây giờ tu vi của ta còn quá kém, cho nên phải nhờ dược vật, nhưng quan trọng nhất là, ngươi nhất định phải hoàn toàn tự nguyện.”

Hóa ra là vậy à? Chẳng trách Ninh Dạ còn phải bàn luận với hắn.

Chỉ khi hắn tự nguyện phối hợp, y mới có thể thi thuật.

Ngược lại, nếu Ninh Dạ thi thuật thất bại tức là Doãn Thiên Chiếu không muốn phối hợp, vậy thì Ninh Dạ sẽ hành động theo cách khác, trực tiếp thanh tẩy trí nhớ của hắn, đuổi hắn về Hắc Bạch thần cung, hoặc là... dứt khoát giết chết hắn.

Trên thực tế, vận dụng kết hợp tam đại thần thuật mới là ý tưởng của Ninh Dạ.

Nếu Ninh Dạ nắm giữ Tiệt Thiên thuật và Tẩy Tâm trì hoàn chỉnh, chỉ cần hai thứ này thôi là có thể sửa chữa ký ức của Doãn Thiên Chiếu. Nhưng do không hoàn chỉnh nên Ninh Dạ nảy sinh suy nghĩ kết hợp thêm hai loại thần thuật, Khi Thiên thuật, Lượng Thiên thuật.

Tiệt Thiên thuật là cưỡng ép sửa chữa thần trí của một người. Khi Thiên thuật là thuật huyễn hóa, thông qua cấy ghép một đoạn ký ức để sửa đổi, có thể đi đường vòng để xây dựng hiệu quả tương tự.

Cấn Tự Bí trong Lượng Thiên thuật chính là thuật phá vỡ khốn cảnh, khốn cảnh của tâm thần cũng là khốn cảnh, kết hợp với Hóa Thần tán có thể khiến Ninh Dạ thoải mái thi pháp, có thể làm thẳng một mạch.

Lại thêm Doãn Thiên Chiếu chủ động phối hợp, như vậy có thể đạt được hiệu quả tương tự như Tiệt Thiên thuật bản hoàn chỉnh.

Dù vậy thật ra tỷ lệ thành công cũng chỉ có năm ăn năm thua, nhưng Ninh Dạ sẽ không nói với Doãn Thiên Chiếu điều này - bất luận hắn không phối hợp hay sử dụng tam đại thần thuật có vấn đề, chỉ cần thất bại, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu phải chết.

Sau khi hiểu chuyện này, Doãn Thiên Chiếu thở dài một tiếng: “Xem ra ta không còn lựa chọn nào khác!”

Cừu Bất Quân lạnh nhạt nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Ngươi bán đứng Thiên Cơ môn, khó tránh khỏi tội chết, bây giờ là cơ hội duy nhất để ngươi chuộc lại tội lỗi ngày hôm đó.”

Ninh Dạ ngăn ông lại, để ông đừng mắng chửi sướng miệng, vạn nhất làm cho tâm trạng trong lòng Doãn Thiên Chiếu nổi ý phản kháng, ngược lại thành ra không tốt.

Cũng may tâm trạng Doãn Thiên Chiếu như tro tàn, không tính toán gì nữa, chỉ nói: “Ngươi ra tay đi.”

Nhìn hắn một chút, Ninh Dạ đột nhiên mỉm cười.

Phốc!

Hắn ra tay, nhưng không phải dùng tam thần thuật mà trực tiếp đâm hai liễu diệp đao vào lòng bàn tay của Doãn Thiên Chiếu ghim chặt hắn lên bàn đá.

“Ngươi?” Doãn Thiên Chiếu trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Trong lòng ngươi còn ôm suy nghĩ cầu may, nếu ta sử dụng thần thuật ngươi sẽ nhân cơ hội phản kháng, bắt lấy ta bỏ trốn. Ta nói có đúng không?”

Doãn Thiên Chiếu bị y vạch trần suy nghĩ, tâm thần chấn động.

Cừu Bất Quân lại xuất chưởng đánh lên lưng hắn: “Súc sinh!”

“Cứu đại sư huynh?” Doãn Thiên Chiếu đã hiểu.

Ninh Dạ gật đầu: “Bây giờ, ngươi có thể lựa chọn.”

Thời gian từ từ trôi qua.

Doãn Thiên Chiếu im lặng.

Bây giờ hắn đã biết mình phải đối mặt với điều gì.

Vì vậy hắn mỉm cười đau đớn: “Thật ra bất luận lựa chọn ra sao, chắc chắn ta cũng phải chết, đúng không?”

Ninh Dạ khẽ gật đầu.

Đúng, cho dù lựa chọn thế nào, kết cục của Doãn Thiên Chiếu cũng là chết!

Nếu hắn chọn con đường thứ nhất, Ninh Dạ và Cừu Bất Quân cũng chẳng để hắn sống.

Nếu hắn lựa chọn con đường thứ hai, Hắc Bạch thần cung sẽ không để hắn sống.

Từ ngày hắn bị Ninh Dạ tính toán, cái chết đã là kết cục cuối cùng và duy nhất của hắn.

Khác biệt chỉ là, hắn chọn chết theo cách nào.

Chuộc lại tội lỗi trước kia, ít ra làm một việc đúng đắn, hay là... kiên trì tới cùng?

Thật ra đáp án đã rõ ràng.

Quả nhiên gương mặt Doãn Thiên Chiếu xuất hiện nụ cười tàn nhẫn: “Ta vì Hắc Bạch thần cung mà bán đứng Thiên Cơ môn, nhưng chỉ vì Thường Vũ Yên, bọn chúng đã tùy tiện vứt bỏ ta. Tuy chuyện này là do các ngươi bày kế, thế nhưng Hắc Bạch thần cung qua cầu rút ván... không lẽ ta lại để bọn chúng được như ý?”

Vậy ra, cuối cùng ngươi vẫn chẳng lựa chọn vì đạo đức hay vì trong lòng thấy áy náy à?

Ninh Dạ thở dài.

Nhưng hắn cũng biết, chính vì thế nên giờ phút này lời nói của Doãn Thiên Chiếu là chân thật nhất, cho dù không có Tiệt Thiên thuật, y cũng biết Doãn Thiên Chiếu đang nói thật lòng.

Sau đó Doãn Thiên Chiếu tiếp tuc nói: “Nếu ta đáp ứng lựa chọn thứ hai, ta phải làm thế nào mới có thể khiến các ngươi tin tưởng ta không ứng phó qua loa?”

Ninh Dạ trả lời: “Ngươi uống Hóa Thần tán, hiệu quả của Khôi Nguyên tán đã được giải trừ, không những như vậy còn khiến tâm thần của ngươi thất thủ. Ta dùng kết hợp tam đại thần thuật là Khi Thiên thuật, Tiệt Thiên thuật, và Lượng Thiên thuật, tiến vào tâm thần ngươi, sửa đổi ký ức của ngươi, thay đổi tư tưởng ngươi...”

Doãn Thiên Chiếu kinh ngạc: “Ngươi nắm giữ Khi Thiên thuật và Lượng Thiên thuật? Ngươi đã có thể sử dụng kết hợp?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không thể, bây giờ tu vi của ta còn quá kém, cho nên phải nhờ dược vật, nhưng quan trọng nhất là, ngươi nhất định phải hoàn toàn tự nguyện.”

Hóa ra là vậy à? Chẳng trách Ninh Dạ còn phải bàn luận với hắn.

Chỉ khi hắn tự nguyện phối hợp, y mới có thể thi thuật.

Ngược lại, nếu Ninh Dạ thi thuật thất bại tức là Doãn Thiên Chiếu không muốn phối hợp, vậy thì Ninh Dạ sẽ hành động theo cách khác, trực tiếp thanh tẩy trí nhớ của hắn, đuổi hắn về Hắc Bạch thần cung, hoặc là... dứt khoát giết chết hắn.

Trên thực tế, vận dụng kết hợp tam đại thần thuật mới là ý tưởng của Ninh Dạ.

Nếu Ninh Dạ nắm giữ Tiệt Thiên thuật và Tẩy Tâm trì hoàn chỉnh, chỉ cần hai thứ này thôi là có thể sửa chữa ký ức của Doãn Thiên Chiếu. Nhưng do không hoàn chỉnh nên Ninh Dạ nảy sinh suy nghĩ kết hợp thêm hai loại thần thuật, Khi Thiên thuật, Lượng Thiên thuật.

Tiệt Thiên thuật là cưỡng ép sửa chữa thần trí của một người. Khi Thiên thuật là thuật huyễn hóa, thông qua cấy ghép một đoạn ký ức để sửa đổi, có thể đi đường vòng để xây dựng hiệu quả tương tự.

Cấn Tự Bí trong Lượng Thiên thuật chính là thuật phá vỡ khốn cảnh, khốn cảnh của tâm thần cũng là khốn cảnh, kết hợp với Hóa Thần tán có thể khiến Ninh Dạ thoải mái thi pháp, có thể làm thẳng một mạch.

Lại thêm Doãn Thiên Chiếu chủ động phối hợp, như vậy có thể đạt được hiệu quả tương tự như Tiệt Thiên thuật bản hoàn chỉnh.

Dù vậy thật ra tỷ lệ thành công cũng chỉ có năm ăn năm thua, nhưng Ninh Dạ sẽ không nói với Doãn Thiên Chiếu điều này - bất luận hắn không phối hợp hay sử dụng tam đại thần thuật có vấn đề, chỉ cần thất bại, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu phải chết.

Sau khi hiểu chuyện này, Doãn Thiên Chiếu thở dài một tiếng: “Xem ra ta không còn lựa chọn nào khác!”

Cừu Bất Quân lạnh nhạt nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Ngươi bán đứng Thiên Cơ môn, khó tránh khỏi tội chết, bây giờ là cơ hội duy nhất để ngươi chuộc lại tội lỗi ngày hôm đó.”

Ninh Dạ ngăn ông lại, để ông đừng mắng chửi sướng miệng, vạn nhất làm cho tâm trạng trong lòng Doãn Thiên Chiếu nổi ý phản kháng, ngược lại thành ra không tốt.

“Ngươi?” Doãn Thiên Chiếu trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Trong lòng ngươi còn ôm suy nghĩ cầu may, nếu ta sử dụng thần thuật ngươi sẽ nhân cơ hội phản kháng, bắt lấy ta bỏ trốn. Ta nói có đúng không?”

Doãn Thiên Chiếu bị y vạch trần suy nghĩ, tâm thần chấn động.

Cừu Bất Quân lại xuất chưởng đánh lên lưng hắn: “Súc sinh!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.