Thấy Khổng Triêu Thăng bị thương nặng, Ninh Dạ đánh ra một tấm phù chú chữa trị, chữa thương cho hắn rồi nói: “Khổng sư huynh, xem ra lần này ngươi lại thất bại rồi.”
Khổng Triêu Thăng nằm dưới đất, tuyệt vọng nhìn Ninh Dạ, chẳng muốn nói thêm một câu.
Tuy hắn là Tàng Tượng đỉnh phong, nhưng vẫn không nắm chắc đối phó với chiêu đao này của Ninh Dạ.
Không ngờ Ninh Dạ lại nhét vòng tay lấp lánh kia vào tay hắn: “Hai trăm linh thạch, bán cho ngươi.”
Lao Hải Điền không ngờ y lại khách khí với mình như vậy, mà hai trăm linh thạch cũng hoàn toàn không là đắt, hắn vui mừng khôn xiết, vội vàng đưa linh thạch cho y: “Cám ơn.”
Ninh Dạ đã mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng phải nể mặt Huyền Sách Sứ chứ.”
Hóa ra y nhận ra mình, Lao Hải Điền vui mừng.
Hắn không thấy lạ vì sao Ninh Dạ lại nhận ra mình, dù sao Lao Huyền Minh cũng rất uy phong, có rất nhiều người muốn kết giao với hắn.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên cạnh đó: “Ninh Dạ? Ra tay trên Thiên Tập Phong của ta, đánh trọng thương đồng môn, có phải quá đáng lắm không?”
“Lê sư huynh!”
“Xin chào Lê sư huynh!”
Theo tiếng chào hỏi này, đám người đồng thời nhường một con đường, một gã cao to thô kệch đi tới.
Thân thể người này khôi ngô dị thường, cơ bắp toàn thân gồ lên, nửa người trên để trần, đi tới với khi thế như hổ báo.
Hắn tên là Lê Sơn Hà, đệ tử của Cực Quyền - Long Đằng Hổ.
Long Đằng Hổ cũng là một trong Tứ Cửu Nhân Ma, xét theo bối phận thì Lê Sơn Hà không cao hơn Ninh Dạ. Nhưng Lê Sơn Hà nhập môn đã ba mươi năm, bây giờ đã là cảnh giới Hoa Luân trung kỳ, thực lực cao hơn Khổng Triêu Thăng rất nhiều.
Ngoại trừ đại lão trấn thủ, người quản lý chủ yếu trên Thiên Tập phong này chính là hắn, Lúc này hắn thấy Khổng Triêu Thăng đã bị thương, trong lòng cũng thầm tức giận.
Lần này hắn xuất hiện, mọi người đều cảm thấy sắp có trò hay để xem.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo lại đột nhiên vang lên: “Chẳng qua là đồng môn luận bàn thôi mà, có phải chuyện lớn gì đâu. Bị thương thì chữa khỏi là được, sao Lê sư huynh phải để ý như vậy?”
Giọng nói này êm ái dễ nghe mang chút ý quyền luyến, lại toát lên vẻ dịu dàng triền miên, khiến cho lòng người mê say.
Quay đầu nhìn lại đã thấy bóng dáng thướt tha của Trì Vãn Ngưng đi tới, không ngờ bên cạnh là Hứa Ngạn Văn, hắn đang cười hì hì nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ cũng ngạc nhiên, hiển nhiên y cũng không ngờ Trì Vãn Ngưng và Hứa Ngạn Văn lại xuất hiện ở đây... Đây vốn không phải kế hoạch của y.
Lê Sơn Hà thấy Trì Vãn Ngưng cũng hơi ngạc nhiên: “Hóa ra là Trì sư muội, sao hôm này sư muội lại rảnh rỗi tới chỗ ta?”
Trì Vãn Ngưng đưa mắt đầy quyến rũ với hắn: “Sao cơ? Ta không được tới à?”
Lê Sơn Hà cười ha hả: “Sư muội nói gì thế, sư muội muốn tới, sư huynh vui còn chẳng kịp nữa là. Chỉ có điều tiên tử là người trên trời, e là cái chợ nho nhỏ của ta không lọt nổi pháp nhãn của tiên tử.”
Trì Vãn Ngưng vén một lọn tóc rủ xuống trán, nhẹ nhàng đáp lời: “Ta chỉ tùy ý đi dạo thôi, không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Khổng sư đệ không sao chứ?”
“Nếu đã không việc gì, thế thì nể mặt ta, bỏ qua chuyện này đi nhé?” Trì Vãn Ngưng mỉm cười hỏi.
Lê Sơn Hà nhìn Ninh Dạ, lại nhìn Trì Vãn Ngưng một chút: “Trì sư muội là bằng hữu với Ninh Dạ à?”
“Đúng.” Trì Vãn Ngưng trả lời gọn gàng dứt khoát.
Có không ít khách khứa được Trì Vãn Ngưng mời tiệc, nhưng không mấy ai được cô thừa nhận là bằng hữu.
Cô vừa nói xong câu này, mọi người lại xem trọng Ninh Dạ hơn một chút.
Ninh Dạ lại không thích như vậy.
Y gây ra chuyện hôm nay vốn là để tiếp cận Lao Hải Điền, đánh bại Khổng Triêu Thăng là để xây dựng địa vị, trong tiên môn, thực lực là trên hết. Món quà là để rút ngắn quan hệ, Lao Hải Điền học vấn gia truyền uyên thâm, giỏi về mưu lợi luồn cúi, thích nhất là lôi kéo người mới, có lần tiếp xúc đầu tiên này thì sau sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng bây giờ Trì Vãn Ngưng xuất hiện, đoạt mất danh tiếng của Ninh Dạ, ngược lại làm cho kế hoạch sau này của Ninh Dạ khó mà triển khai, y chỉ thấy phiền não, khẽ nhíu mày.
Trong lúc đang suy nghĩ, lại nghe Lao Hải Điền nói: “Nếu tiên tử đã đứng ra, vậy chuyện này coi như thôi. Nói lại thì chuyện này bắt nguồn từ ta, nếu không phải ta muốn mua chút quà cho gia phụ, có lẽ đã không có chuyện này.”
Đôi mắt mỹ miều của Trì Vãn Ngưng nhìn về phía Lao Hải Điền: “Ồ? Chẳng lẽ là sinh nhật của Lao sứ?”
“Cái này thì không phải, là một tiểu di nương của ta.”
“Nếu thế thì...” Ánh mắt Trì Vãn Ngưng đảo qua: “Hay là chúng ta cũng tới chúc mừng Lao sứ?”
Lao Hải Điền vui mừng: “Niễu Hoa Tiên Tử mà vui lờng tới dự tiệc thì quả là vẻ vang cho phủ ta.” Thấy Khổng Triêu Thăng bị thương nặng, Ninh Dạ đánh ra một tấm phù chú chữa trị, chữa thương cho hắn rồi nói: “Khổng sư huynh, xem ra lần này ngươi lại thất bại rồi.”
Khổng Triêu Thăng nằm dưới đất, tuyệt vọng nhìn Ninh Dạ, chẳng muốn nói thêm một câu.
Tuy hắn là Tàng Tượng đỉnh phong, nhưng vẫn không nắm chắc đối phó với chiêu đao này của Ninh Dạ.
Không ngờ Ninh Dạ lại nhét vòng tay lấp lánh kia vào tay hắn: “Hai trăm linh thạch, bán cho ngươi.”
Lao Hải Điền không ngờ y lại khách khí với mình như vậy, mà hai trăm linh thạch cũng hoàn toàn không là đắt, hắn vui mừng khôn xiết, vội vàng đưa linh thạch cho y: “Cám ơn.”
Ninh Dạ đã mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng phải nể mặt Huyền Sách Sứ chứ.”
Hóa ra y nhận ra mình, Lao Hải Điền vui mừng.
Hắn không thấy lạ vì sao Ninh Dạ lại nhận ra mình, dù sao Lao Huyền Minh cũng rất uy phong, có rất nhiều người muốn kết giao với hắn.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên cạnh đó: “Ninh Dạ? Ra tay trên Thiên Tập Phong của ta, đánh trọng thương đồng môn, có phải quá đáng lắm không?”
“Lê sư huynh!”
“Xin chào Lê sư huynh!”
Theo tiếng chào hỏi này, đám người đồng thời nhường một con đường, một gã cao to thô kệch đi tới.
Thân thể người này khôi ngô dị thường, cơ bắp toàn thân gồ lên, nửa người trên để trần, đi tới với khi thế như hổ báo.
Hắn tên là Lê Sơn Hà, đệ tử của Cực Quyền - Long Đằng Hổ.
Long Đằng Hổ cũng là một trong Tứ Cửu Nhân Ma, xét theo bối phận thì Lê Sơn Hà không cao hơn Ninh Dạ. Nhưng Lê Sơn Hà nhập môn đã ba mươi năm, bây giờ đã là cảnh giới Hoa Luân trung kỳ, thực lực cao hơn Khổng Triêu Thăng rất nhiều.
Ngoại trừ đại lão trấn thủ, người quản lý chủ yếu trên Thiên Tập phong này chính là hắn, Lúc này hắn thấy Khổng Triêu Thăng đã bị thương, trong lòng cũng thầm tức giận.
Lần này hắn xuất hiện, mọi người đều cảm thấy sắp có trò hay để xem.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo lại đột nhiên vang lên: “Chẳng qua là đồng môn luận bàn thôi mà, có phải chuyện lớn gì đâu. Bị thương thì chữa khỏi là được, sao Lê sư huynh phải để ý như vậy?”
Giọng nói này êm ái dễ nghe mang chút ý quyền luyến, lại toát lên vẻ dịu dàng triền miên, khiến cho lòng người mê say.
Quay đầu nhìn lại đã thấy bóng dáng thướt tha của Trì Vãn Ngưng đi tới, không ngờ bên cạnh là Hứa Ngạn Văn, hắn đang cười hì hì nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ cũng ngạc nhiên, hiển nhiên y cũng không ngờ Trì Vãn Ngưng và Hứa Ngạn Văn lại xuất hiện ở đây... Đây vốn không phải kế hoạch của y.
Lê Sơn Hà thấy Trì Vãn Ngưng cũng hơi ngạc nhiên: “Hóa ra là Trì sư muội, sao hôm này sư muội lại rảnh rỗi tới chỗ ta?”
Trì Vãn Ngưng đưa mắt đầy quyến rũ với hắn: “Sao cơ? Ta không được tới à?”
Lê Sơn Hà cười ha hả: “Sư muội nói gì thế, sư muội muốn tới, sư huynh vui còn chẳng kịp nữa là. Chỉ có điều tiên tử là người trên trời, e là cái chợ nho nhỏ của ta không lọt nổi pháp nhãn của tiên tử.”
Trì Vãn Ngưng vén một lọn tóc rủ xuống trán, nhẹ nhàng đáp lời: “Ta chỉ tùy ý đi dạo thôi, không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Khổng sư đệ không sao chứ?”
“Nếu đã không việc gì, thế thì nể mặt ta, bỏ qua chuyện này đi nhé?” Trì Vãn Ngưng mỉm cười hỏi.
Lê Sơn Hà nhìn Ninh Dạ, lại nhìn Trì Vãn Ngưng một chút: “Trì sư muội là bằng hữu với Ninh Dạ à?”
“Đúng.” Trì Vãn Ngưng trả lời gọn gàng dứt khoát.
Có không ít khách khứa được Trì Vãn Ngưng mời tiệc, nhưng không mấy ai được cô thừa nhận là bằng hữu.
Cô vừa nói xong câu này, mọi người lại xem trọng Ninh Dạ hơn một chút.
Ninh Dạ lại không thích như vậy.
Y gây ra chuyện hôm nay vốn là để tiếp cận Lao Hải Điền, đánh bại Khổng Triêu Thăng là để xây dựng địa vị, trong tiên môn, thực lực là trên hết. Món quà là để rút ngắn quan hệ, Lao Hải Điền học vấn gia truyền uyên thâm, giỏi về mưu lợi luồn cúi, thích nhất là lôi kéo người mới, có lần tiếp xúc đầu tiên này thì sau sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng bây giờ Trì Vãn Ngưng xuất hiện, đoạt mất danh tiếng của Ninh Dạ, ngược lại làm cho kế hoạch sau này của Ninh Dạ khó mà triển khai, y chỉ thấy phiền não, khẽ nhíu mày.
Trong lúc đang suy nghĩ, lại nghe Lao Hải Điền nói: “Nếu tiên tử đã đứng ra, vậy chuyện này coi như thôi. Nói lại thì chuyện này bắt nguồn từ ta, nếu không phải ta muốn mua chút quà cho gia phụ, có lẽ đã không có chuyện này.”
Đôi mắt mỹ miều của Trì Vãn Ngưng nhìn về phía Lao Hải Điền: “Ồ? Chẳng lẽ là sinh nhật của Lao sứ?”
“Cái này thì không phải, là một tiểu di nương của ta.”
“Nếu thế thì...” Ánh mắt Trì Vãn Ngưng đảo qua: “Hay là chúng ta cũng tới chúc mừng Lao sứ?”
Lao Hải Điền vui mừng: “Niễu Hoa Tiên Tử mà vui lờng tới dự tiệc thì quả là vẻ vang cho phủ ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]