Chương trước
Chương sau
Lúc này ngay cả Lao Hải Điền cũng thấy có vẻ không đúng, hơi ngạc nhiên.  

Khổng Triêu Thăng biến sắc: “Ninh Dạ, ngươi muốn chết à?”  

Ninh Dạ đã sáp lại gần: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Không phục thì ngươi tới đây. Nếu ngươi đánh bại được ta, ta sẽ trả lại thứ kia cho ngươi.” Ninh Dạ ngắt lời hắn.  

“Đấy là ngươi nói đấy nhé.” Khổng Triêu Thăng vui mừng.  

Lần trước hắn thua Ninh Dạ vốn đã không phục, khoảng thời gian này khổ sở tu hành, tu vi đã lên tới tầng tám, vẫn cao hơn Ninh Dạ.  

Quan trọng nhất là lần này thủ đoạn mà Ninh Dạ từng dùng để đánh bại hắn chắc chắn sẽ không có hiệu quả.  

“Đương nhiên.” Ninh Dạ gật đầu.  

“Được!” Khổng Triêu Thăng hét lớn một tiếng, thanh kiếm lớn lập tức chém thẳng xuống.  

Hắn biết phù lục của Ninh Dạ rất mạnh, vì vậy không cho y cơ hội dùng phù chú, trực tiếp dùng Xá Thân mạnh mẽ tấn công.  

Nhưng tình hình lại vượt ngoài dự liệu của hắn, Ninh Dạ vốn không cần phù.  

Ninh Dạ xuất thủ nghênh tiếp thanh kiếm lớn.  

Dùng công đối công!  

Khác với lần trước, lúc đó thực lực bên ngoài của Ninh Dạ tăng trưởng có hạn.  

Trong tình huống không thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn, Ninh Dạ chỉ có thể mưu lợi.  

Nhưng lần này không như lần trước.  

Đối diện với thanh kiếm lớn của Khổng Triêu Thăng, toàn thân Ninh Dạ tỏa ra từng luồng đao luân, đao quang bộc phát làm nổ ra vô số mưa ánh sáng khiến những người đứng bên ngoài quan chiến cũng cảm thấy đau đớn như cắt da cắt thịt.  

“Sát Thân đao, ngưng quang thành đao?” Lao Hải Điền không khỏi buột miệng hét lên.  

Hắn cũng là người có kiến thức, liếc mắt một cái là nhận ra Ninh Dạ đang sử dụng Sát Thân đao, hơn nữa là Sát Thân đao đại thành, đã đột phá.  

Người dùng Sát Thân đao bản thân đã là đao.  

Ninh Dạ tu luyện Nhật Luân kính, giỏi về dùng thủ đoạn hệ quang, thời khắc này y kết hợp cả Nhật Luân kính và hai đao Sát Thân Sát Tâm, Nhật Luân Kính không còn là tấm kính tỏa ra ánh sáng mặt trời hoàn chỉnh mà tan thành hàng ngàn hàng vạn mưa ánh sáng, truyền vào cơ thể, lại được Ninh Dạ điều khiển sử dụng, dùng ánh sáng làm đao, một đao Sát Thân!  

Đây đã là tiêu chuẩn vượt qua cực hạn, mang ý nghĩa Sát Thân đao của Ninh Dạ bắt đầu có đặc điểm riêng, với tu vi của y mà đã làm được điều này, Lao Hải Điền sao không sợ hãi cho được.  

Ngay sau đó ngàn vạn điểm sáng kia xé gió bay tới, khí thế như không đâu không có, bao phủ khắp nơi, ập về phía Khổng Triêu Thăng.  

Khổng Triêu Thăng kinh ngạc phát hiện, đối mặt với lưỡi đao ánh sáng kinh khủng như thủy triều vô tận này, Xá Thân đạo của mình lại hoàn toàn không còn năng lực chống đỡ.  

Mấu chốt nhất là tốc độ của ánh sáng cực nhanh, không cách nào tránh né, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.  

Ầm!  

Quang triều cuồn cuộn, sắc bén như đao, chém qua thân thể Khổng Triêu Thăng, chỉ chớp mắt đã lưu lại vô số vết đao trên người hắn.  

Cuối cùng cũng may là tu vi của Ninh Dạ còn thấp, uy lực của lưỡi đao ánh sáng được ngưng tụ ra còn kém xa Sát Thân đao bình thường, nhưng cho dù thế Khổng Triêu Thăng cũng chẳng khác nào bị lăng trì, biến thành một người đầy máu.  

Thật ra thương thế của Khổng Triêu Thăng không nặng nhưng cơn đau mà những vết thương mang lại vượt qua giới hạn ‘không quan tâm tới thương tổn’ của Khổng Triêu Thăng, lập tức khiến hắn ngã thẳng xuống đất, kêu rên ầm ĩ.  

Một chiêu!  

Chỉ dùng một chiêu, Khổng Triêu Thăng đã bại!  

Lữ Dực cũng hoảng sợ.  

Chỉ mới mấy tháng, sao Ninh Dạ lại đột nhiên lợi hại như vậy.  

Nhưng hắn không biết đây là do Khổng Triêu Thăng tự cao tự đại, ỷ vào công pháp không quan tâm tới thương tổn, vì vậy không sử dụng bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào. Nếu đổi thành người khác, cứ tùy ý sử dụng một pháp thuật phòng ngự là có thể giảm bớt uy lực của chiêu ngưng tụ ánh sáng thành đao này -- Lực công kích của chiêu này quá yếu, là điển hình cho gặp yếu thì mạnh.  

Lúc này cơn mưa ánh sáng đầy trời thu lại, trở về cơ thể Ninh Dạ.  

Ninh Dạ thở dài một tiếng.  

Đừng nhìn y chỉ xuất có một chiêu, thực ra chiêu này tiêu tốn phần lớn tinh khí thần của y.  

Nhưng có thể dùng tu vi tầng bảy chiến đấu chính diện đánh bại một tu vi tầng tám, hơn nữa chiến pháp của đốn phủ vốn khắc chế bản thân, chỉ riêng chuyện này đã nói nên rất nhiều vấn đề.  

Khoảnh khắc đó, vô số đệ tử xung quanh xung lại, bàn tán xôn xao.  

“Thủ đoạn thật cao siêu.”  

“Lợi hại, chỉ riêng đòn này đã sánh ngay với Tàng Tượng đỉnh phong rồi.”  

“Hắc Bạch thần cung ta quả là ngọa hổ tàng long, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.”  

“Sát Thân đại thành, còn đột phá thêm, chắc kẻ xấu xí này đã kìm nén lâu rồi, lúc này chỉ muốn hót một tiếng mà kinh động cả thiên hạ.”  

Đối với các đệ tử, chuyện hót một tiếng kinh động cả thiên hạ không phải tâm trạng kỳ lạ gì, có biết bao đệ tử gắng gượng khổ tu chỉ mong một ngày nào đó luyện thành công pháp, lọt vào pháp nhãn của bề trên. Lúc này ngay cả Lao Hải Điền cũng thấy có vẻ không đúng, hơi ngạc nhiên.  

Khổng Triêu Thăng biến sắc: “Ninh Dạ, ngươi muốn chết à?”  

Ninh Dạ đã sáp lại gần: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Không phục thì ngươi tới đây. Nếu ngươi đánh bại được ta, ta sẽ trả lại thứ kia cho ngươi.” Ninh Dạ ngắt lời hắn.  

“Đấy là ngươi nói đấy nhé.” Khổng Triêu Thăng vui mừng.  

Lần trước hắn thua Ninh Dạ vốn đã không phục, khoảng thời gian này khổ sở tu hành, tu vi đã lên tới tầng tám, vẫn cao hơn Ninh Dạ.  

Quan trọng nhất là lần này thủ đoạn mà Ninh Dạ từng dùng để đánh bại hắn chắc chắn sẽ không có hiệu quả.  

“Đương nhiên.” Ninh Dạ gật đầu.  

“Được!” Khổng Triêu Thăng hét lớn một tiếng, thanh kiếm lớn lập tức chém thẳng xuống.  

Hắn biết phù lục của Ninh Dạ rất mạnh, vì vậy không cho y cơ hội dùng phù chú, trực tiếp dùng Xá Thân mạnh mẽ tấn công.  

Nhưng tình hình lại vượt ngoài dự liệu của hắn, Ninh Dạ vốn không cần phù.  

Ninh Dạ xuất thủ nghênh tiếp thanh kiếm lớn.  

Dùng công đối công!  

Khác với lần trước, lúc đó thực lực bên ngoài của Ninh Dạ tăng trưởng có hạn.  

Trong tình huống không thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn, Ninh Dạ chỉ có thể mưu lợi.  

Nhưng lần này không như lần trước.  

Đối diện với thanh kiếm lớn của Khổng Triêu Thăng, toàn thân Ninh Dạ tỏa ra từng luồng đao luân, đao quang bộc phát làm nổ ra vô số mưa ánh sáng khiến những người đứng bên ngoài quan chiến cũng cảm thấy đau đớn như cắt da cắt thịt.  

“Sát Thân đao, ngưng quang thành đao?” Lao Hải Điền không khỏi buột miệng hét lên.  

Hắn cũng là người có kiến thức, liếc mắt một cái là nhận ra Ninh Dạ đang sử dụng Sát Thân đao, hơn nữa là Sát Thân đao đại thành, đã đột phá.  

Người dùng Sát Thân đao bản thân đã là đao.  

Ninh Dạ tu luyện Nhật Luân kính, giỏi về dùng thủ đoạn hệ quang, thời khắc này y kết hợp cả Nhật Luân kính và hai đao Sát Thân Sát Tâm, Nhật Luân Kính không còn là tấm kính tỏa ra ánh sáng mặt trời hoàn chỉnh mà tan thành hàng ngàn hàng vạn mưa ánh sáng, truyền vào cơ thể, lại được Ninh Dạ điều khiển sử dụng, dùng ánh sáng làm đao, một đao Sát Thân!  

Đây đã là tiêu chuẩn vượt qua cực hạn, mang ý nghĩa Sát Thân đao của Ninh Dạ bắt đầu có đặc điểm riêng, với tu vi của y mà đã làm được điều này, Lao Hải Điền sao không sợ hãi cho được.  

Ngay sau đó ngàn vạn điểm sáng kia xé gió bay tới, khí thế như không đâu không có, bao phủ khắp nơi, ập về phía Khổng Triêu Thăng.  

Khổng Triêu Thăng kinh ngạc phát hiện, đối mặt với lưỡi đao ánh sáng kinh khủng như thủy triều vô tận này, Xá Thân đạo của mình lại hoàn toàn không còn năng lực chống đỡ.  

Mấu chốt nhất là tốc độ của ánh sáng cực nhanh, không cách nào tránh né, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.  

Ầm!  

Quang triều cuồn cuộn, sắc bén như đao, chém qua thân thể Khổng Triêu Thăng, chỉ chớp mắt đã lưu lại vô số vết đao trên người hắn.  

Cuối cùng cũng may là tu vi của Ninh Dạ còn thấp, uy lực của lưỡi đao ánh sáng được ngưng tụ ra còn kém xa Sát Thân đao bình thường, nhưng cho dù thế Khổng Triêu Thăng cũng chẳng khác nào bị lăng trì, biến thành một người đầy máu.  

Thật ra thương thế của Khổng Triêu Thăng không nặng nhưng cơn đau mà những vết thương mang lại vượt qua giới hạn ‘không quan tâm tới thương tổn’ của Khổng Triêu Thăng, lập tức khiến hắn ngã thẳng xuống đất, kêu rên ầm ĩ.  

Một chiêu!  

Chỉ dùng một chiêu, Khổng Triêu Thăng đã bại!  

Lữ Dực cũng hoảng sợ.  

Chỉ mới mấy tháng, sao Ninh Dạ lại đột nhiên lợi hại như vậy.  

Nhưng hắn không biết đây là do Khổng Triêu Thăng tự cao tự đại, ỷ vào công pháp không quan tâm tới thương tổn, vì vậy không sử dụng bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào. Nếu đổi thành người khác, cứ tùy ý sử dụng một pháp thuật phòng ngự là có thể giảm bớt uy lực của chiêu ngưng tụ ánh sáng thành đao này -- Lực công kích của chiêu này quá yếu, là điển hình cho gặp yếu thì mạnh.  

Lúc này cơn mưa ánh sáng đầy trời thu lại, trở về cơ thể Ninh Dạ.  

Ninh Dạ thở dài một tiếng.  

Đừng nhìn y chỉ xuất có một chiêu, thực ra chiêu này tiêu tốn phần lớn tinh khí thần của y.  

Nhưng có thể dùng tu vi tầng bảy chiến đấu chính diện đánh bại một tu vi tầng tám, hơn nữa chiến pháp của đốn phủ vốn khắc chế bản thân, chỉ riêng chuyện này đã nói nên rất nhiều vấn đề.  

Khoảnh khắc đó, vô số đệ tử xung quanh xung lại, bàn tán xôn xao.  

“Thủ đoạn thật cao siêu.”  

“Lợi hại, chỉ riêng đòn này đã sánh ngay với Tàng Tượng đỉnh phong rồi.”  

“Hắc Bạch thần cung ta quả là ngọa hổ tàng long, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.”  

“Sát Thân đại thành, còn đột phá thêm, chắc kẻ xấu xí này đã kìm nén lâu rồi, lúc này chỉ muốn hót một tiếng mà kinh động cả thiên hạ.”  

Đối với các đệ tử, chuyện hót một tiếng kinh động cả thiên hạ không phải tâm trạng kỳ lạ gì, có biết bao đệ tử gắng gượng khổ tu chỉ mong một ngày nào đó luyện thành công pháp, lọt vào pháp nhãn của bề trên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.