Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau.  

Lao phủ.  

Hôm nay Lao phủ hết sức náo nhiệt.  

Lao Huyền Minh có mười hai vợ, hôm nay mừng sinh nhật người vợ thứ bảy của hắn.  

Nhưng chuyện đó không quan trọng.  

Quan trọng là hôm nay khách khứa trong bữa tiệc của hắn bất đồng.  

Niễu Hoa Tiên Tử Trì Vãn Ngưng đến, Tiêu công tử Hứa Ngạn Văn đến, Cầm Thư Sinh Dương Tử Thu đến, còn có Băng Phách Hàn Cực Thủ Chung Nhật Hàn cũng đến...  

Hàng loạt thiên kiêu của Hắc Bạch thần cung, rõ ràng là khiến Lao phủ nở mày nở mặt.  

Thân là một trong Cửu Đại Huyền Sách Sứ, Lao Huyền Minh vừa là người vênh váo ngất trời, nhưng mặt khác cũng rất tự ti.  

Chức cao mà cấp thấp.  

Chính vì vậy, lúc riêng tư Lao Huyền Minh thường nói: “Người khác nhìn ta đều thấy hâm mộ đố kỵ, chỉ cảm thấy Lao Huyền Minh ta thân là một trong Cửu Đại Huyền Sách Sứ, gọi một tiếng là hàng loạt người đáp lời. Nhưng lại không biết trong tiên môn thực lực mới là số một. Huyền Sách Sứ ta uy phong đến đâu cũng chỉ là chơi đùa trong đám phàm nhân, tới tiên môn lại chẳng là cái thá gì.”  

Vì vậy cho dù là Lao Huyền Minh cũng cực kỳ hoan nghênh chuyện Trì Vãn Ngưng, Chung Nhật Hàn đến Lao phủ - Người như hắn, tiền đồ tu tiên có hạn, chỉ chú trọng chuyện luồn cúi móc nối, tâm tư linh hoạt. Hắn không có năng lực quan sát cho lợi ích như Lạc Cầu Chân, nhưng khả năng đối nhân xử thế lại chu đáo hơn hẳn.  

Vì vậy lúc này trong Lao phủ, tiệc rượu vui vẻ, vũ nữ nhảy múa, nhạc điệu du dương, là một tiết mục ca múa đặc sắc.  

Lao Huyền Minh ngồi trên ghế chủ tọa, nhỏ giọng nói với con trai Lao Hải Điền: “Lần này xem như con đã làm đúng một lần, rốt cuộc cũng có chút tiền đồ rồi.”  

Lao Hải Điền hiếm khi được cha khích lệ, cũng hết sức vui mừng.  

Trì Vãn Ngưng ngồi bên tay phải phía dưới Lao Huyền Minh, vốn dĩ với địa vị của cô chỉ cần ngồi sau Chung Nhật Hàn, nhưng cô lại tự nguyện ngồi xa hơn một chút - cô ngồi cạnh Ninh Dạ.  

Ninh Dạ cũng không biết nên nói gì về chuyện này: “Vị trí của sư tỷ có vẻ hơi sai?”  

Trì Vãn Ngưng thản nhiên nói: “Không sao, ngồi ở đây ít nhất cũng tiện nói chuyện với ngươi.”  

Ninh Dạ bèn mỉm cười: “Sư tỷ hạ mình tham gia bữa tiệc của Lao phủ là để nói chuyện với ta à?”  

Trì Vãn Ngưng trả lời: “Cái Linh Lung trạc mà ngươi mua là do ta làm.”  

Hả?  

Ninh Dạ ngạc nhiên.  

Trì Vãn Ngưng trả lời: “Lúc rảnh rỗi thỉnh hoảng ta cũng làm vài món đồ nho nhỏ để chơi, chủ yếu là để học tập một số đạo lý về cơ quan, như vậy vạn nhất tương lai gặp phải người nấp trong bóng tối, ít nhất thì cũng không tới mức hoàn toàn không có cách nào.”  

Ninh Dạ cười gượng hai tiếng.  

Trì Vãn Ngưng tiếp tục nói: “Sau khi làm xong thứ này, ta chê nó vô dụng nên nhờ một người bằng hữu bán đi. Nhưng do vẻ ngoài thì thừa chứ chẳng mấy thực dụng nên ta không cho người bằng hữu kia nói là ta làm, vì vậy mãi vẫn không bán được. Đột nhiên mấy hôm trước người bằng hữu kia nói với ta có người mua. Ngươi đoán xem người đó trả bao nhiêu linh thạch?”  

Ninh Dạ cúi đầu không nói gì, chỉ thở dài.  

Từ khi biết Lao Hải Điền muốn tìm một món quà đẹp đẽ tinh xảo để tặng tiểu di nương của mình, y đã tới Trần Trường Phong đi lượn một vòng trước, mua được Linh Lung trạc kia, lại chờ Lao Hải Điền tới, bán lại cho hắn để lôi kéo tạo quan hệ.  

Chỉ không ngờ mình lại kém may mắn như vậy, mua phải tác phẩm của Trì Vãn Ngưng, chẳng trách tay nghề cơ quan trận pháp chỉ bình thường nhưng lại chế tạo cực kỳ đẹp đẽ, đây đúng là tính cách bẩm sinh của nữ giới.  

Quan trọng nhất là... y chi tới tám trăm linh thạch để mua vòng tay này.  

Mua món đồ giá tám trăm linh thạch rồi bán sang tay cho Lao Hải Điền với giá hai trăm linh thạch, thế này có khác nào nói với Trì Vãn Ngưng y đang có mục đích khác.  

Mấu chốt nhất là Trì Vãn Ngưng vốn đã để ý tới mình, chẳng trách cô nàng lại chủ động tham gia buổi tiệc mừng lần này.  

Đúng là đâm đầu vào mũi giáo rồi.  

Ninh Dạ không thể không gật đầu: “Sư tỷ thật thông minh, sư đệ xin bái phục. Đúng rồi, hôm đó ta cố ý, chỉ muốn kết giao với Lao Hải Điền mà thôi.”  

“Vì sao?”  

“Ta muốn dựa vào một gốc đại thụ.” Ninh Dạ trả lời: “Làm thế không mất mặt chứ?”  

Hai mắt Trì Vãn Ngưng híp lại: “Vì vậy mà không ngại đắc tội với Khổng Triêu Thăng?”  

Ninh Dạ đờ ra.  

Muốn tiếp cận Lao Hải Điền mà đắc tội với Khổng Triêu Thăng, đây không phải hành động của người thông minh.  

Cách làm của Ninh Dạ vẫn có sơ hở.  

Ninh Dạ không thể không đáp: “Đã đắc tội với hắn từ trước rồi, hắn có nhược điểm trên tay ta, không dám làm gì ta.”  

Trì Vãn Ngưng mỉm cười vui vẻ, nhìn y: “Ninh sư đệ đúng là không đơn giản.”  

Ninh Dạ càng lúc càng đau đầu.  

Bây giờ y bắt đầu hối hận vì đã để Trì Vãn Ngưng nghi ngờ bản thân mình.  

Đúng lúc này lại nghe sau lưng có một tiếng kêu “A”  

Âm thanh thê lương mà sắc bén, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.  

Trì Vãn Ngưng vô thức nhìn sang Ninh Dạ, lại thấy Ninh Dạ cũng đang ngạc nhiên. Ba ngày sau.  

Lao phủ.  

Hôm nay Lao phủ hết sức náo nhiệt.  

Lao Huyền Minh có mười hai vợ, hôm nay mừng sinh nhật người vợ thứ bảy của hắn.  

Nhưng chuyện đó không quan trọng.  

Quan trọng là hôm nay khách khứa trong bữa tiệc của hắn bất đồng.  

Niễu Hoa Tiên Tử Trì Vãn Ngưng đến, Tiêu công tử Hứa Ngạn Văn đến, Cầm Thư Sinh Dương Tử Thu đến, còn có Băng Phách Hàn Cực Thủ Chung Nhật Hàn cũng đến...  

Hàng loạt thiên kiêu của Hắc Bạch thần cung, rõ ràng là khiến Lao phủ nở mày nở mặt.  

Thân là một trong Cửu Đại Huyền Sách Sứ, Lao Huyền Minh vừa là người vênh váo ngất trời, nhưng mặt khác cũng rất tự ti.  

Chức cao mà cấp thấp.  

Chính vì vậy, lúc riêng tư Lao Huyền Minh thường nói: “Người khác nhìn ta đều thấy hâm mộ đố kỵ, chỉ cảm thấy Lao Huyền Minh ta thân là một trong Cửu Đại Huyền Sách Sứ, gọi một tiếng là hàng loạt người đáp lời. Nhưng lại không biết trong tiên môn thực lực mới là số một. Huyền Sách Sứ ta uy phong đến đâu cũng chỉ là chơi đùa trong đám phàm nhân, tới tiên môn lại chẳng là cái thá gì.”  

Vì vậy cho dù là Lao Huyền Minh cũng cực kỳ hoan nghênh chuyện Trì Vãn Ngưng, Chung Nhật Hàn đến Lao phủ - Người như hắn, tiền đồ tu tiên có hạn, chỉ chú trọng chuyện luồn cúi móc nối, tâm tư linh hoạt. Hắn không có năng lực quan sát cho lợi ích như Lạc Cầu Chân, nhưng khả năng đối nhân xử thế lại chu đáo hơn hẳn.  

Vì vậy lúc này trong Lao phủ, tiệc rượu vui vẻ, vũ nữ nhảy múa, nhạc điệu du dương, là một tiết mục ca múa đặc sắc.  

Lao Huyền Minh ngồi trên ghế chủ tọa, nhỏ giọng nói với con trai Lao Hải Điền: “Lần này xem như con đã làm đúng một lần, rốt cuộc cũng có chút tiền đồ rồi.”  

Lao Hải Điền hiếm khi được cha khích lệ, cũng hết sức vui mừng.  

Trì Vãn Ngưng ngồi bên tay phải phía dưới Lao Huyền Minh, vốn dĩ với địa vị của cô chỉ cần ngồi sau Chung Nhật Hàn, nhưng cô lại tự nguyện ngồi xa hơn một chút - cô ngồi cạnh Ninh Dạ.  

Ninh Dạ cũng không biết nên nói gì về chuyện này: “Vị trí của sư tỷ có vẻ hơi sai?”  

Trì Vãn Ngưng thản nhiên nói: “Không sao, ngồi ở đây ít nhất cũng tiện nói chuyện với ngươi.”  

Ninh Dạ bèn mỉm cười: “Sư tỷ hạ mình tham gia bữa tiệc của Lao phủ là để nói chuyện với ta à?”  

Trì Vãn Ngưng trả lời: “Cái Linh Lung trạc mà ngươi mua là do ta làm.”  

Hả?  

Ninh Dạ ngạc nhiên.  

Trì Vãn Ngưng trả lời: “Lúc rảnh rỗi thỉnh hoảng ta cũng làm vài món đồ nho nhỏ để chơi, chủ yếu là để học tập một số đạo lý về cơ quan, như vậy vạn nhất tương lai gặp phải người nấp trong bóng tối, ít nhất thì cũng không tới mức hoàn toàn không có cách nào.”  

Ninh Dạ cười gượng hai tiếng.  

Trì Vãn Ngưng tiếp tục nói: “Sau khi làm xong thứ này, ta chê nó vô dụng nên nhờ một người bằng hữu bán đi. Nhưng do vẻ ngoài thì thừa chứ chẳng mấy thực dụng nên ta không cho người bằng hữu kia nói là ta làm, vì vậy mãi vẫn không bán được. Đột nhiên mấy hôm trước người bằng hữu kia nói với ta có người mua. Ngươi đoán xem người đó trả bao nhiêu linh thạch?”  

Ninh Dạ cúi đầu không nói gì, chỉ thở dài.  

Từ khi biết Lao Hải Điền muốn tìm một món quà đẹp đẽ tinh xảo để tặng tiểu di nương của mình, y đã tới Trần Trường Phong đi lượn một vòng trước, mua được Linh Lung trạc kia, lại chờ Lao Hải Điền tới, bán lại cho hắn để lôi kéo tạo quan hệ.  

Chỉ không ngờ mình lại kém may mắn như vậy, mua phải tác phẩm của Trì Vãn Ngưng, chẳng trách tay nghề cơ quan trận pháp chỉ bình thường nhưng lại chế tạo cực kỳ đẹp đẽ, đây đúng là tính cách bẩm sinh của nữ giới.  

Quan trọng nhất là... y chi tới tám trăm linh thạch để mua vòng tay này.  

Mua món đồ giá tám trăm linh thạch rồi bán sang tay cho Lao Hải Điền với giá hai trăm linh thạch, thế này có khác nào nói với Trì Vãn Ngưng y đang có mục đích khác.  

Mấu chốt nhất là Trì Vãn Ngưng vốn đã để ý tới mình, chẳng trách cô nàng lại chủ động tham gia buổi tiệc mừng lần này.  

Đúng là đâm đầu vào mũi giáo rồi.  

Ninh Dạ không thể không gật đầu: “Sư tỷ thật thông minh, sư đệ xin bái phục. Đúng rồi, hôm đó ta cố ý, chỉ muốn kết giao với Lao Hải Điền mà thôi.”  

“Vì sao?”  

“Ta muốn dựa vào một gốc đại thụ.” Ninh Dạ trả lời: “Làm thế không mất mặt chứ?”  

Hai mắt Trì Vãn Ngưng híp lại: “Vì vậy mà không ngại đắc tội với Khổng Triêu Thăng?”  

Ninh Dạ đờ ra.  

Muốn tiếp cận Lao Hải Điền mà đắc tội với Khổng Triêu Thăng, đây không phải hành động của người thông minh.  

Cách làm của Ninh Dạ vẫn có sơ hở.  

Ninh Dạ không thể không đáp: “Đã đắc tội với hắn từ trước rồi, hắn có nhược điểm trên tay ta, không dám làm gì ta.”  

Trì Vãn Ngưng mỉm cười vui vẻ, nhìn y: “Ninh sư đệ đúng là không đơn giản.”  

Ninh Dạ càng lúc càng đau đầu.  

Bây giờ y bắt đầu hối hận vì đã để Trì Vãn Ngưng nghi ngờ bản thân mình.  

Đúng lúc này lại nghe sau lưng có một tiếng kêu “A”  

Âm thanh thê lương mà sắc bén, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.  

Trì Vãn Ngưng vô thức nhìn sang Ninh Dạ, lại thấy Ninh Dạ cũng đang ngạc nhiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.