"Văn Thanh?" Mặt Dung lão gia lúc xanh lúc trắng, hắn nhìn người đi vào nhà, đây là nữ nhi của hắn.
Nữ nhi hung hăng càn quấy.
"Các vị tôn thất trưởng lão đều ở đây a, phụ thân gọi bọn họ tới, là để chúc mừng ta đạt danh đầu kỳ thi viện sao?" Dung Văn Thanh cũng không nói nhảm, tiến lên trước ném một trái bom.
Dung lão gia kinh hô một tiếng: "Ngươi nói cái gì!"
Mười mấy vị tôn thất liếc nhau, không nói gì, giống như kẻ vừa cười nịnh nọt không phải bọn họ.
"Nữ nhi lấy được danh đầu thi phủ, phụ thân không vui?" Dung Văn Thanh xem cũng không xem những tên tôn thất đang giả trang rùa đen rút đầu, nàng bước chậm đến giữa phòng, dưới ánh mắt mọi người, tươi cười đầy mặt, dường như cùng Dung lão gia quan hệ rất tốt. "Phụ thân nhất định là vui đến không thốt nên lời rồi."
Dung lão gia thở mạnh một hơi, trán nổi gân xanh, ngữ điệu Dung Văn Thanh âm dương quái khí làm hắn tức giận.
"Nghiệp chướng! Đây là giọng điệu mà ngươi dùng để nói chuyện với trưởng bối sao!"
"Ôi chao? Ta không nên nói như vậy? Lẽ nào phụ thân không vui khi nữ nhi đạt thành tích cao à? Thật ra nữ nhi còn được năm đánh giá thượng thượng, là người duy nhất trong vòng trăm năm a." Dung Văn Thanh nói ra thành tích của mình, trên mặt không phải kiêu ngạo, mà là cười tươi rói.
Là loại ngoài cười nhưng trong không cười.
Dung lão gia tức giận đập bàn đứng lên, lớn tiếng trách cứ: "Dung Văn Thanh! Dù cho không thích đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-de-nhat-te-tuong/241422/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.