Thánh chỉ đã ban, Dung Văn Thanh không cần nói thêm, đám tôn thất từng người từng người cong giò bỏ chạy, chỉ có trưởng lão ở lại, đợi Tào Trí Uyên đi rồi, nói muốn cùng Dung Văn Thanh đơn độc trò chuyện.
"Chỉ trong chớp mắt, thành tựu của ngươi đã to như vậy..."
Lời dạo đầu tiêu chuẩn, không nghe ra ý gì khác, bất quá đúng như thường lệ, thấy người sang bắt quàng làm họ. Dung Văn Thanh khiêm tốn cười cười, ứng theo hai câu, toàn bộ đều là dỗ lão nhân vui lòng.
"Vâng, ba năm đã qua, trưởng lão người vẫn là giống như trước đây, tinh thần phấn chấn."
"Ngươi không muốn gọi ta là Đại gia gia, là đang oán ta?" Trưởng lão thở dài, Dung lão gia đã đi sai một nước cờ, có lẽ sẽ liên luỵ đến cả Dung gia. "Cha ngươi lần này xác thực quá đáng, hắn sau này, sẽ không dám làm vậy nữa."
"Vậy còn các tộc nhân thì sao?" Trưởng lão nói đến đây, Dung Văn Thanh cũng không nghĩ đánh Thái Cực, chủ yếu là mấy người này, kẻ so kẻ đều giỏi giả vờ, cùng bọn họ lá mặt lá trái*, không bằng gọn gàng dứt khoát.
*biểu thị sự lật lọng, tráo trở của con người
Trưởng lão im lặng, hắn không thể bênh vực các tộc nhân.
Kỳ thật việc Dung lão gia muốn sửa họ cho Tôn Văn Kiệt, ngay từ đầu trưởng lão đã không đồng ý, bất đắc dĩ, các tôn thất khác bị Dung lão gia dùng vàng bạc làm mê mắt, đã như thế, hắn chỉ có thể thuận theo ý của đại đa số.
"Thế nhân chính là như vậy, lợi ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-de-nhat-te-tuong/938293/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.