Trên đường lộ chỉ có ít ỏi vài người, vài lão nhân ngồi dưới gốc đại thụ, cầm phiến quạt hương bồ cỡ lớn đàm luận quốc gia đại sự, nước sông chảy qua từ trấn bên cạnh, mang đi mấy phần lá rụng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc càng ngày càng nghiêm trọng, âm vang làm mấy lão nhân này chú ý, trong quang ảnh tà dương, có người cưỡi ngựa trắng đuổi tới, mệt mỏi hay phong trần cũng vô pháp che giấu phong mang* của nàng.
*mũi nhọn, ám chỉ tâm tình Dung Văn Thanh không tốt, chỉ muốn hoá thành gươm đao chém chết hai tên kia
"Dung nha đầu? Sao ngươi trở về rồi?" Một vị lão nhân nhận ra người ngồi trên ngựa, cười ha ha chào hỏi.
"Hư — " Ghìm cương ngựa, Dung Văn Thanh xoay người nhảy xuống, "Các bá bá lại đang hóng gió?"
"Ừ, thời tiết tốt như vậy, cũng không có mấy ngày. Qua thêm vài ngày ắt sẽ có mưa to." Trịnh đại bá chào hỏi nàng rất thiện đàm, những lão nhân khác chỉ cười cười không nói chuyện.
Việc Dung Văn Thanh tham gia thi phủ đã truyền khắp thôn trấn, mấy lão nhân này đa số bảy tám mươi tuổi, đối với một tiểu cô nương độc xông thi phủ thậm chí thi viện, đều ôm tâm tính xem náo nhiệt.
Dung lão gia là tú tài duy nhất bên trong huyện thành, cho nên có thể thấy được, công danh tú tài rất khó lấy.
Một tiểu nha đầu, nói muốn thi phủ, nhờ may mắn đạt được danh đầu, cũng không biết họ gì, vậy mà còn dám đi thi viện! Thật là không biết lượng sức.
"Dung nha đầu, nhìn ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co-de-nhat-te-tuong/241421/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.