*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì là chuyến bay trong nước, lại là vào ban đêm nên hiển nhiên bị trễ giờ, khi bọn Tiêu Ninh đáp xuống thì đã gần nửa đêm rồi.
Lô Nham mới vừa khởi động máy, chuông điện thoại di động lập tức vang lên không ngừng, “Mẹ? Dạ, con và tiểu Ninh đã đến, đừng lo lắng, trở về nhà ngay đây. Đúng rồi, mẹ làm chút đồ ăn khuya nha, con hơi đói bụng, chè rượu nếp? Con không thích ăn ngọt mà, rán vài cái bánh trán trứng rau hẹ đi. Khi con về đến sẽ gọi lại cho mẹ.”
Cúp điện thoại, y quay đầu lại nhìn Tiêu Ninh và Đan Hải Minh đang chờ lấy hành lý, ánh mắt lóe lên.
Thời điểm hai người nhận hành lý xong rồi đi đến bên này, Lô Nham mở miệng nói, “Tiểu Ninh, chúng ta nhanh chóng trở về nhà đi, mẹ của tôi nói bọn họ đều đang đợi.”
Tiêu Ninh có chút mệt mỏi rã rời đột nhiên sững sờ, sắc mặt lộ vẻ khó xử, hắn vốn định trước tiên đến khách sạn bồi Đan Hải Minh một đêm, sắp xếp xong xuôi cho Đan Hải Minh rồi mới đến nhà Lô gia thăm hỏi mọi người.
Mà Đan Hải Minh dường như không nghe thấy, nói với Tiêu Ninh, “Đã đặt phòng rồi, ở gần đây, lập tức có thể đến đó ngủ.”
Cậu đứng gần sát bên cạnh Tiêu Ninh, âm thanh có chút trầm thấp dịu dàng, trước đó bị chuyến bay dài tra tấn tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/2363673/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.