Đến ngày thứ 30, toàn bộ công ty căn bản đều như nở hoa, tâm trạng lâng lâng bay đến tận phương trời nào rồi.
Thật vất vả trải qua một ngày, Tiêu Ninh ở cửa công ty đợi mấy phút liền thấy một chiếc SUV chạy đến trước mặt mình.
“Tiểu Ninh.” Vương Hoa hạ xuống cửa sổ, “Lên đây đi, tôi đưa các cậu đến sân bay.”
“Vương ca.” Tiêu Ninh lên vào sau xe ngồi bên cạnh Đan Hải Minh, nhìn Đan Hải Minh, đối phương gật đầu, ý là Vương Hoa đã biết, “Chị dâu và cháu gái của tôi vẫn tốt chứ?”
“Cháu gái của cậu ầm ĩ cả ngày, khi nào rảnh cậu đến thăm nàng chút đi.” Vương Hoa vô cùng cười hớn hở hạnh phúc trả lời, không nhìn ra thái độ gì khác thường.
Tiêu Ninh trong lòng từ sớm đã giúp bọn họ lập nên một danh sách các thứ cần mua sắm, “Lần này phải chăm sóc chị dâu và cháu gái, các anh không định chơi sao?”
“Vẫn chưa thể đi được, Nhã Đình còn quá nhỏ, nơi nào cũng không thể đi.” Vương Hoa tập trung lái xe, “Đến sân bay mới ăn à? Hay là tìm nơi khác ăn?”
“Chỉ có hơn 2 tiếng thôi, cứ đến sân bay đi?” Đoạn đường đến phi trường cũng đã mất hơn một tiếng, tuy rằng đồ ăn nơi đó rất đắt, lại không tốt, nhưng lót bụng thôi thì chắc cũng không sao.
Tiêu Ninh nhìn đồng hồ đeo tay, gửi tin nhắn cho Lô Nham, hẹn khi nào đến sân bay sẽ liên lạc lại.
Đan Hải Minh đối với quyết định này không tỏ rõ ý kiến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/2363671/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.