Tiêu Ninh không biết chính mình sao cứ như vậy may mắn trở thành chén trà của Đan Hải Minh.
Trước tiên trừ ra cái tình cảm lung ta lung tung sửa sang không rõ kia, Tiêu Ninh đối với Đan Hải Minh còn có rất nhiều cảm kích. Cho nên, hắn ở trong lòng tự nhủ, hắn phải đối với người này thật tốt, thật tốt mới được, cho dù sau này Đan Hải Minh gặp được người cậu thật sự thích, rồi cùng hắn chia tay, cũng sẽ không thay đổi, mặc kệ Đan Hải Minh nghĩ thế nào, đối với Tiêu Ninh mà nói, đây đã là chuyện đáng giá cả đời.
Đương nhiên, khi đó hắn cũng sẽ không khiến mình trở thành gánh nặng hay trở ngại của Đan Hải Minh. Dù sao những chuyện như vậy, hắn đều am hiểu nhất, hắn sẽ làm rất tốt.
Chỉ là khi nghĩ đến tương lai đó, Tiêu Ninh vẫn có chút mất mác, ở trong lồng ngực của Đan Hải Minh thoáng giật giật, xoay người lại.
Đôi mắt cũng không thèm nhếch, Đan Hải Minh ngủ gà ngủ gật hỏi, “Làm gì.”
Tiêu Ninh nghĩ đi nghĩ lại, mới vô cùng nhẹ nhàng xích tới gần, dường như sợ đã quấy rầy cái gì đó, cơ hồ thành kính, ngay tại bên môi Đan Hải Minh, chạm một cái.
Đan Hải Minh mở mắt ra, lại có tinh thần, cau mày nhìn về phía Tiêu Ninh, “Anh thật đúng là…”
Sau đó lại đè Tiêu Ninh xuống, một lần rồi một lần…
*
Trước kỳ nghỉ, tâm tình các nhân viên trong công ty đều không tập trung, ai ai cũng làm việc cách lơ đễnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-cao-lo-vien/2363669/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.