Tiêu Ninh mang theo vẻ mặt ủ rũ, dưới bàn tay dịu dàng kia trở nên đặc biệt thanh tú dịu ngoan, “Đang suy nghĩ thức ăn ngoài khi nào mới đến.”
“Đói bụng?” Đan Hải Minh xích lại gần hôn một cái, nụ hôn của cậu bây giờ so qua đêm qua không giống nhau, phảng phất như an ủi, lại như trêu đùa, “Uống chút sữa.”
Tiêu Ninh không cảm thấy đói bụng, nhưng cũng không ngăn lại Đan Hải Minh.
Được người khác chăm sóc thực sự rất vui vẻ, hắn rất ít khi được người khác chăm sóc, cũng chưa từng khóc lóc như một đứa trẻ đòi sữa, cái này bất luận vì giới tính hay là tuổi tác, đều áp dụng cả. Tiêu Ninh trước sau như một không muốn gây thêm phiền phức cho người ta, hơn nữa được người chăm sóc lo lắng quả thực rất không được tự nhiên, vô cùng ngượng ngùng, thậm chí có chút không thích lắm.
Thế nhưng hắn hiện tại cảm thấy, cho dù hưởng thụ một chút, cũng không sao chứ?
Dù sao bọn họ cũng là… Người yêu
Nghĩ đến cái từ kia, Tiêu Ninh vẫn mang theo lo sợ và nghi hoặc, không biết Đan Hải Minh chỉ cảm thấy chơi vui hay còn có ý nghĩ gì khác, nhưng Đan Hải Minh người này, chán ghét dối lòng, cho dù tìm □□, cũng sẽ trực tiếp nói cho đối phương biết đúng không? Cũng sẽ không vì đùa giỡn với ai mà cùng họ chơi trò người yêu lên giường.
Cho nên, nếu cậu nói là người yêu, vậy thì tuyệt đối là người yêu.
Tiêu Ninh nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, nói đi nói lại, người yêu nghĩa là…
Đan Hải Minh đẩy cửa tiến vào, thấy Tiêu Ninh hoảng sợ đến mức ngồi bật dậy, vừa nhìn thấy cậu, trên mặt liền ửng đỏ.
Cậu nhướng lông mày, không lên tiếng, đem ly sữa bò nóng hổi đưa tới, còn ôm Tiểu Hắc lại cho Tiêu Ninh, “Chính mình uống, đừng cho nó.”
Tiêu Ninh không dám nhận, vô cùng chú ý đến vấn đề vệ sinh của Tiểu Hắc, nên ở nhà thì không cần lo ngại để Tiểu Hắc trèo lên giường hay lên ghế sô pha, nhưng nơi này lại là phòng ngủ của Đan Hải Minh, cực kỳ kiêng kỵ.
Đan Hải Minh dứt khoát ôm Tiểu Hắc nhét vào trong lòng hắn, dùng ngón tay trỏ chơi đùa cằm mèo, “Sao vậy?”
“… Không phải.” Trên mặt Tiêu Ninh còn nóng rực, “Thật ra, tôi nghĩ rằng cậu khiết phích.”
Những người hay làm ra vẻ vô tâm, trong cuộc sống sinh hoạt thường rất khiết phích.
Đan Hải Minh đơn giản trả lời, “Tùy đối tượng.”
Tiêu Ninh nắm chặt ly sữa bò ấm nóng, ôm con mèo trắng nhỏ, thừa nhận người yêu của mình đang ngồi rất gần, thậm chí là dựa sát vào, bất kể thân thể hay là trong lòng đều ấm áp như muốn nhũn ra, hắn nhìn khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của Đan Hải Minh, không biết kích thích động lực ở đâu ùa tới, hỏi, “Ngày mồng một tháng năm này cậu có kế hoạch quan trọng không?”
Đan Hải Minh né tránh Tiểu Hắc đang phẫn hận cắn xé, “Với anh nên rất quan trọng.”
Trước đây Đan Hải Minh cũng đã từng nói như vậy, nhưng Tiêu Ninh chỉ coi như cậu tùy tiện nói một chút, bây giờ cho dù cậu thật sự tùy tiện nói một chút, như Tiêu Ninh lại không có cách nào tùy tiện nghe một chút nữa rồi.
May là khí lực của hắn không lớn, nếu không thì ly thủy tinh đã bể tan tành rồi. Tiểu Hắc lại không kiên cường được như ly kia, thảm thiết kêu to, kinh hãi hoảng sợ nhìn Tiêu Ninh, rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài, Tiểu Hắc ủy khuất, ngạo kiều nhảy xuống giường chạy đến cửa phòng, không tiếp tục để ý nhân loại ngu xuẩn.
“Nói đi.” Đan Hải Minh chống khuỷu xuống bên giường, “Có mua vé máy bay không?”
Tiêu Ninh mở to mắt, “Cậu làm sao…”
Đan Hải Minh nằm yên, giống như bĩu môi nói, “Có cái gì đâu mà đoán không ra, mua không?”
“Mua.” Tiêu Ninh rốt cuộc vẫn phản ứng kịp, hắn tìm Vương Hoa hỏi số chứng minh thư của Đan Hải Minh, chỉ cần cùng Đan Hải Minh nói lại, liên hệ tới liền rõ ràng, “Số 30 8 giờ 25 tối bay, khoảng chừng hai canh giờ.”
Gật gật đầu, Đan Hải Minh ra hiệu đã biết, chuông cửa vang lên, cậu liền đứng dậy đi ra ngoài lấy thức ăn.
Kinh ngạc xong, Tiêu Ninh không nhịn được vô cùng hài lòng, nếu như lần này thật sự như vậy, khả năng đây là lần đầu tiên hắn xuất môn du lịch, có điều chỉ là về quê mà thôi.
*
Tiêu Ninh nhìn đồng hồ, chuẩn bị nghĩ sẵn trong đầu, mới gọi điện thoại cho Đan Hải Minh, “Này, Hải Minh, đang bận sao?”
“Mới vừa xong việc, đang chuẩn bị đến chỗ của anh, chuyện gì vậy?”
Cũng không biết vô tình hay là cố ý, Đan Hải Minh so với lúc trước càng nhàn rỗi hơn nhiều, sau khi tan việc thường hay tới đón hắn rồi cùng nhau ăn cơm, buổi tối thì cơ hồ đều cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, thời gian hai người ở cùng một chỗ cứ vậy tăng dần lên.
Đối với chuyện này Tiêu Ninh cũng không phải chán ghét, mà nói thật, hắn không quen.
“Tan tầm tôi muốn đi mua một ít đồ vật, qua mấy ngày nữa phải trở về C thị rồi, hai tay trống trơn là không tốt, cậu…” Tiêu Ninh sở dĩ đến lúc này mới gọi điện thoại, là vì không biết Đan Hải Minh có đến hay không, nếu đối phương đã không có ý định đến mà hắn nói cậu không cần qua đây, thì có vẻ tự mình đa tình quá.
Bỏ qua chuyện mối quan hệ của hai người đã tăng thêm một bậc, Tiêu Ninh cảm thấy chính mình trở nên hơi kỳ quái, cụ thể hơn là, khi ở trước mặt Đan Hải Minh liền không biết phải nói gì.
Cũng không phải là không muốn nói, chỉ có điều trước khi mở miệng đều sẽ tự mình xét duyệt kiểm tra tỉ mỉ một lần, có phải rất nhàm chán hay không? Có phải rất dễ khiến người ta cảm thấy chán ghét hay không? Nhưng Tiêu Ninh thật sự không am hiểu làm sao để chuyện trò vui vẻ cả, vì vậy, lựa qua lựa lại, xem trên xét dưới, vẫn không tìm ra lời nào tốt để nói.
Loại lý do này không chỉ có ấu trĩ, hơn nữa còn kém thông minh, Tiêu Ninh không muốn bị Đan Hải Minh nhận ra.
“Tôi biết rồi, cơm nước xong thì cùng nhau đi mua.” Đan Hải Minh có thể nghe không hiểu ý tứ của Tiêu Ninh là đang hi vọng cậu đừng tới ăn cơm, cũng có thể là cậu bản không quan tâm đến việc Tiêu Ninh đang khéo léo từ chối, tự ý quyết định hành trình của hai người, “Bên cạnh có một siêu thị lớn.”
Tiêu Ninh đem ai oán nuốt lại vào bụng, “Được rồi.”
Buông xuống điện thoại, nghĩ đến lập tức sẽ lại gặp Đan Hải Minh, Tiêu Ninh khá thấp thỏm.
Người bạn trai đầu tiên ở đời này.
Yêu đương thì phải làm gì a, giữa người yêu với nhau thì nên nói gì, hắn đều không biết, huống hồ điều kiện của đối phương tốt hơn hắn quá nhiều, mặc dù cho đến tận bây giờ, Tiêu Ninh cũng không nghĩ ra, mọi chuyện tại sao biến thành như vậy.
*
Với xe của Đan Hải Minh, Tiêu Ninh đã sớm nhìn quen mắt, vừa ra khỏi cửa liền thấy, bước nhanh tới rồi lên xe.
Đan Hải Minh hỏi, “Ăn gì?”
Thắt dây an toàn, Tiêu Ninh sống như bình thường trả lời, “Đều được.”
Đan Hải Minh không nói gì nữa, lái xe rời đi.
Dọc đường, Tiêu Ninh rất trầm mặc, Đan Hải Minh cũng không hỏi, e rằng cậu vẫn luôn như vậy, có chuyện gì thì nói, sẽ không lặp đi lặp lại, chỉ có điều, vào lúc này Tiêu Ninh cảm thấy, tâm tình của Đan Hải Minh thật sự đã tại tiêu chuẩn thẳng tắp.
Hai người mới trở thành người yêu chân chính, lập tức liền biến thành loại hình thức giống như chiến tranh lạnh này, quả thực, Tiêu Ninh khổ không thể tả.
Tiến vào nhà hàng, theo lẻ thường, cậu gọi cho cậu, tôi gọi cho tôi, thật giống như hai người chỉ cùng nhau quyên góp nên một cái bàn mà thôi.
Thời điểm khi Tiêu Ninh nâng lên ly nước thủy tinh mạnh mẽ uống để che giấu bầu không khí lúng túng không lời nào để nói này, Đan Hải Minh đột nhiên hỏi, “Ở bên tôi rất khó chịu?”
“Cậu nói cái gì?” Ly nước trong tay Tiêu Ninh đã thấy đáy, hắn cũng không thả ra, khi phản ứng lại lập tức kiên quyết phủ định, “Không có.”
Đan Hải Minh nói thẳng, “Cuộc nói chuyện điện thoại hôm nay, anh không muốn tôi đến.”
“Tôi…” Tiêu Ninh không thể nói là cậu nhầm rồi, đó là sự thật, “Tôi muốn đi mua đồ, sợ làm phiền cậu.”
Đan Hải Minh nhíu nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Tiêu Ninh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, chỉ cần cùng Đan Hải Minh ở chung đã là quá khó để tiếp thu rồi, hắn có chút không thể chịu được, hắn đều có thể nhẫn nại cùng Lô Nham không trên không dưới dây dưa nhiều năm, nhưng lại không thể nhẫn nại như vậy, ở bên cạnh Đan Hải Minh hơn một giây nào nữa.
Không chịu được nữa rồi.
“Hải Minh…” Tiêu Ninh mím mím môi, khó khăn tìm từ thích hợp, “Tôi không biết nên nói như thế nào… Tôi… Chúng ta, quá kỳ quái.”
Đan Hải Minh bình tĩnh hỏi, “Nơi nào.”
Tiêu Ninh rũ mắt nhìn chằm chằm khăn trải bàn, “Cậu rất không thích… Ân, nói thế nào đây? Tôi cảm thấy cậu rất không thích tôi, tuy rằng tôi cũng không biết cậu vì nguyên nhân gì mà nguyện ý cùng tôi kết giao. Nếu như là vì chuyện trong nhà của cậu, thì tôi đồng ý giúp đỡ đến cùng, nếu cậu thực sự cảm thấy không trả thù lao thì cũng chỉ có thể dùng phương thức này để bồi thường, thì tôi có thể nhận lương, chỉ cần cậu cảm thấy dễ chịu chút. Không…”
Tiêu Ninh thoáng dừng, “Không cần miễn cưỡng chính mình.”
Nói ra lời này, trong lòng hắn đột nhiên nhẹ hẳn đi, dường như được thoát ra khỏi một lớp da vậy.
Đan Hải Minh là một người ngoài dự đoán sẽ chăm sóc quan tâm đến người khác, tuy rằng cách thức nhìn chung khá là quái dị, có lúc còn hơi khiến người ta không thể tiếp thu, thế nhưng, Tiêu Ninh thật tâm cảm thấy như vậy.
Âm thanh Đan Hải Minh vẫn vô cùng bình tĩnh, “Ai nói thế?”
Tiêu Ninh “Hả?” Một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Đan Hải Minh.
Đan Hải Minh thần sắc bình thường, “Ai nói tôi không thích anh.”
“Tôi, ” Ngón tay Tiêu Ninh không tự chủ thu thành quả đấm, trong nháy mắt nói năng lộn xộn, “Tôi… Cậu…”
“Tôi thích anh.” Đan Hải Minh gõ gõ bàn, “Bây giờ cố gắng nhớ kỹ, anh cho rằng tôi điên à, đã không thích một người mà còn lên giường với hắn? Thật vô vị.”
Cậu cực kỳ buồn bực nói, thật giống như Tiêu Ninh không hề biết giải một bài toán đơn giản như 1+1 bằng 2 vậy.
Nằm mơ cũng không thể nghĩ tới lời giải thích này, hòa âm và tiếng nổ mạnh vang ầm ầm tỏng đầu Tiêu Ninh, loạn tung lên, không thể nào, sao có thể có khả năng, vì sao lại như vậy?
Tiêu Ninh không để ý tự mình hỏi ra, Đan Hải Minh cảm thấy chẳng có gì to tát nói, “Bởi vì cảm thấy trừ tôi ra sẽ không ai thích anh, quá thảm, không nhìn nổi, thôi, kiếm về tự mình nuôi cho rồi.”
Tạp âm trong đầu nhất thời bình ổn lại, Tiêu Ninh: “…”
… Lúc này có nên nói một câu cảm tạ không?
Dựa theo suy đoán logic, hắn bị tỏ tình, cho dù đã trở thành bạn trai của nhau trong thời gian không phải là ngắn, lại cùng nhau lên giường rồi, bây giờ mới nói câu này, trình tự có chút hỗn loạn, Tiêu Ninh thực sự không biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Đan Hải Minh ở bên kia đợi một lúc, không nghe được câu trả lời, liền thúc giục, “Nhanh lên một chút.”
Tiêu Ninh mạc danh kỳ diệu (*) hỏi, “Nhanh lên để làm chi?”
(*) mạc danh kỳ diệu: chẳng biết tại sao; không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; quái lạ; ù ù cạc cạc
Đan Hải Minh “Anh ngốc à” Ngữ khí khinh bỉ khẽ nói, “Anh nên trả lời, anh cũng thích tôi.”
Tiêu Ninh: “…”
Cho nên, sự tình nên cứ như thế mà phát triển sao? Hắn chưa từng yêu đương bao giờ nên đừng lừa hắn nha?
“Tôi…” Cái này làm sao nói ra được, từ ‘thích’ này đối với Tiêu Ninh mà nói là một món quà xa xỉ, ngay cả với Lô Nham hắn cũng chỉ có thể không ôm hi vọng lén lút suy nghĩ lại, đối với trình độ như thế này của Đan Hải Minh, hắn cơ bản không dám nghĩ tới.
Hắn sầu lo nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề thế này.
“Anh thích tôi.” Đan Hải Minh nói ra lời này dọa Tiêu Ninh nhảy dựng một cái, tựa như tên trộm chôm được kho báu quý giá đột nhiên phát hiện mình bị cướp mất rồi, nghe Đan Hải Minh tiếp tục nói, “Liền quyết định như vậy.”
Tiêu Ninh: “…”
Đây rốt cuộc là lời ngon tiếng ngọt hay cố tình gây sự?
Nhưng mà, đã nói đến mức này, Đan Hải Minh thoạt nhìn không hiểu sao lại thiếu đi vẻ lười biếng thong dong như thường ngày, giống như một đứa nhỏ không nhận được kẹo trong ngày lễ hội, cực kỳ không vui.
Tiêu Ninh chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng, những việc khác trong nháy mắt liền trở nên không quan trọng, hắn không chịu nổi khi thấy Đan Hải Minh như vậy, hắn tình nguyện nghe Đan Hải Minh trào phúng chính mình, độc mồm độc miệng với chính mình, xem thường chính mình, nhưng không nên như vậy a.
… Nghĩ đi nghĩ lại, mình cũng thật, quỷ dị.
“Tôi đương nhiên…” Tiêu Ninh nhìn những món ăn được dọn đến, lập tức câm miệng, chờ phục vụ đi rồi, mới đối diện với tầm mắt sắt sáng quắc đang theo dõi hắn của Đan Hải Minh, không thể không tiếp tục lăng trì, “… Đương nhiên là thích… thích…”
Đan Hải Minh đột ngột đánh gãy hắn, “Anh nói cho tôi biết, anh bây giờ lo lắng cái gì.”
Hô hấp Tiêu Ninh cứng lại, không hiểu vì sao, Đan Hải Minh mỗi lần đều có thể nhạy cảm như thế.
Hắn cười khổ nửa ngày, “Trước tiên không nói đến những cái khác, tôi rất khó tin tưởng lời cậu nói, không, tôi không phải nói cậu không đáng tin, chỉ là tôi chính là…”
Hắn hạ thấp giọng, “Đơn giản là rất khó tin mà thôi, cậu có lẽ không hiểu cảm cảm giác này.”
“Tôi hiểu.” Đan Hải Minh chậm rãi nói, “Anh cảm thấy không xứng với tôi, tôi bây giờ đối với anh cảm thấy hứng thú, thời gian lâu dài, hoặc nếu anh biểu hiện không tốt, tôi liền không thích anh nữa.”
Hoàn toàn chính xác, nói so với Tiêu Ninh nghĩ còn rõ ràng hơn.
Tiêu Ninh ngầm thừa nhận.
“Tại sao anh khó hầu hạ như vậy a.” Khẩu khí Đan Hải Minh rất không thích, cất cao giọng, “Nhân viên phục vụ.”
Nhân viên phục vụ cách đó không xa nghe được âm thanh, đi tới, “Tiên sinh?”
Đan Hải Minh nói, “Lấy giúp tôi cây bút đến.”
“Được.” Động tác nhân viên phục vụ vô cùng nhanh gọn, chỉ chốc lát sau liền mang bút đến đây, Đan Hải Minh giật một tấm giấy ăn, vùi đầu viết chữ, viết xong lập tức kín đáo đưa cho Tiêu Ninh.
Tiêu Ninh đem ra nhìn, trên đó viết:
Tiêu Ninh, tôi thích anh.
by Đan Hải Minh
“Cât giữ cẩn thận, thư tình của tôi, chỉ có cái này, không có chuyện gì thì lấy ra xem, nhanh tập quen dần đi.” Đan Hải Minh cầm đũa gắp đồ ăn, “Còn có, tôi 24 năm qua tổng cộng chỉ có một người bạn trai, không được so sánh, mặc kệ biểu hiện ra sao, anh đều là người đầu tiên.”
Có chút như trong tiểu thuyết mà mọi người hay gọi là khoa trương, nhưng Tiêu Ninh, giờ khắc này, chân chân chính chính cảm thấy như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]