Quay lại nó. Nó bắt taxi đến bệnh viện ai cũng nhìn nó bằng con mắt khác lạ. Nhưng nó không quan tâm trong đầu nó chỉ toàn hình ảnh hắn thôi.
- Ba mẹ Ken sao rồi?
- Băng... Ken không biết có qua khỏi không nữa_ Bà Lệ Quân ôm nó mà khóc.
- Mẹ đừng nói vậy Ken nhất định không sao.
- Đúng đó bà Ken con mình phước lớn mạng lớn nhất định không sao_ Ong6 Dương khuyên bà Lệ Quân.
- Băng tay em bị thương rồi_ Anh nhìn tay nó chảy máu mà đau lòng. Sự việc lúc nảy cô đã nói hết toàn bộ cho anh biết.
- Không sao vết thương nhầm nhò gì_ Nó nhìn vết thương sao đó nhìn anh nói.
- Chị đi băng bó đi nếu Ken biết được cậu ấy sẽ đau lòng đó_ Zin cũng khuyên nó. Tại sao chị cậu lại hải đau khổ như thế này khó khăn lắm mới tìm được hạnh phúc vậy mà....
- Đúng rồi nếu Ke biết chị bị thương sẽ đau lòng. Chị không thể để anh ấy đau lòng_ Nó kích động nói.
- Vậy chị đi băng bó với em_ Zin dìu nó đi.
Cứ thế 1 tiếng....2 tiếng....3 tiếng......6 tiếng trôi qua mà bác sĩ vẫn chưa bước ra.
1 tiếng trôi qua cưới củng bác sĩ cũng bước ra:
- Ai là người nhà của bệnh nhân.
Nó chạy lại chổ bác sĩ:
- Bác sĩ tôi, tôi....vợ anh ấy, chồng tôi sao rồi_ Nó đắn đo suy nghĩ sao đó nói.
- Bệnh nhân hiện giờ đã qua cơn nguy kịch nhưng có thể qua cơn nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-bang-dung-lanh-lung-nua/1899261/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.