Ngày hôm sau, nó tỉnh giấc nhìn xung quanh, tim cô nhói lên. Đây không là nhà của hắn, anh không tha thứ cho cô sao? Bỗng chánh cửa mở ra, Dương Đông bước vào cùng bát cháo nóng hổi.
- Em tỉnh rồi sao?
- Em ở nhà anh à, em ngủ bao lâu rồi?
- Một ngày, một đêm rồi! Hôm qua em làm anh đứng tim luôn đó!
- Em xin lỗi anh nhé!
- Không sao, bây giờ em ngoan ăn hết cháo này đi do anh nấu đó!
Nó quay nhìn ra cửa sổ, tâm trạng cô đang chỉ hướng về hắn , giờ anh đang làm gì, anh có đi làm không, còn Thiên Phong nữa, ai sẽ cho bé bú sữa, bé có nghịch không? Cô nhớ hắn , cô nhớ Thiên Phong .
- Băng , em đang nhớ hắn ta đúng không?
- Vâng!
- Em lúc nào cũng thật thà làm cho người khác đau lòng lắm đấy, em không thể bên anh sao?
- Dương Đông, em thấy mệt! Em không ăn đâu, anh ra ngoài đi!
Dương Đông im lặng bỏ ra ngoài, anh tức giận quăng luôn cả bát cháo làm nó bể văng tung tóe, tay siết chặt nấm đấm. Người mà nó yêu sẽ chỉ có cậu thôi, nhất định Ken phải biến mất. Dương Dong bỏ về phòng, tất cả người hầu run sợ bước tới lau dọn.
Cứ thế ngày nào nó cũng được Dương Đông chăm sóc, lúc nào cũng bên cạnh làm cho cô mềm lòng tin rằng Hắn đã quên cô thật rồi. Tối đó, Dương Đông nằm trên giừơng ôm nó vào lòng, cô khẽ thì thầm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-bang-dung-lanh-lung-nua/1899260/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.