Về phía đoàn người bỏ trốn đêm hôm trước. Chạy không ngừng không nghỉ suốt cả đêm đã khiến cho ai nấy cũng mệt đến lả người đi.
Họ không chạy nữa mà chọn một chỗ thoáng đãng rồi dừng lại nghỉ chân. Trong lúc ấy nhóm bạn trẻ đã tranh thủ cùng nhau đi vòng quanh để xem xét tình hình.
Khi đến chỗ một cái miếu hoang cũ nằm giữa rừng sâu, cả nhóm đều trầm mặc rất lâu.
"Sao ở giữa núi rừng hoang sơ này lại có một cái miếu thế nhỉ?". Linh thắc mắc.
"Miếu này trông quen mắt quá!". Hạnh nhận xét.
"Khá giống cái miếu đoàn mình gặp lúc trước". Tuấn mơ hồ nói.
Thuỳ nhìn chằm chằm vào ngôi miếu đồ nát trước mặt, hai tay nó trong vô thức ôm chặt lấy chiếc vòng cổ mà
Kiệt để lại cho mình. Trong lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ cảm giác rất khó miêu tả thành lời. Vừa buồn, vừa quen lại vừa vui một cách rất khó hiểu.
Trong đầu nó loáng thoáng hiện lên những hình ảnh rất đỗi mơ hồ và kì lạ. Nó thấy Kiệt và nó, một thân mặc cổ trang đang quỳ lạy trước tượng Phật ở trong miếu. Rồi ở xung quanh nhộn nhịp toàn người là người. Những người đó có người mặc cổ trang, có người mặc trang phục hiện đại. Xưa và nay lẫn lộn thành một mớ bòng bong, trông rất rối mắt.
Ngoài cảnh tượng cầu Phật đó ra còn có rất nhiều những cảnh tượng khác nhau hiện lên trong đầu nó rất rời rạc và không rõ ràng. Giống như những mảnh vỡ rời rạc trong kí ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-am-gioi-van-kiep-luu-duyen/3623276/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.