- Viêm phổi dẫn đến phát sốt, buổi sáng hôm qua không phải còn nhẹ sao? Sao mà buổi tối lại trở nên nghiêm trọng như vậy? Rõ ràng liều lượng thuốc của tôi đưa thật sự rất vừa đủ, sẽ không dẫn đến phản ứng lớn như vậy.
Lâm Triệt chợt nhớ đến một chút chuyện vào buổi tối, ngẩng đầu lên lén liếc nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, trên mặt liền đỏ lên.
Mà đồng thời Cố Tĩnh Trạch cũng nghĩ tới một chuyện, không khỏi nhìn Lâm Triệt một cái.
Những động tác nhỏ này đương nhiên sẽ không qua được ánh mắt của Trần Vũ Thịnh.
Cậu ta ngước mắt lên nhìn hai người, khẽ cười:
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Cố tổng, cơ thể của cậu không tốt nên không cần cậy mạnh. Có một số việc nên biết lúc nào không thể làm.
-...
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cậu nói cái gì?
Nhưng đối diện với khuôn mặt nghiêm túc không biểu cảm của anh thì bên khuôn mặt Lâm Triệt bên kia lại đỏ đến tận cổ, rốt cuộc cũng không thể thuyết phục được ai.
Trần Vũ Thịnh nhìn về phía Lâm Triệt bên cạnh, ho khan:
- Vậy cứ uống thuốc trước đi, chắc là không có gì đáng ngại. Nếu như có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.
Trần Vũ Thịnh thu dọn đồ của mình xong bèn đi ra phía ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nói:
- À, đúng rồi, vận động thân thể vốn dĩ rất mất thời gian còn tiêu hao thể lực chứ đừng nói tới vận động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053495/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.