Cũng đã qua một thời gian rất lâu, cô cảm thấy giống như lại trải qua lần đầu tiên vậy. Cả người như bị nung lên, toàn thân đều khó chịu.
Cố Tĩnh Trạch buông lỏng Lâm Triệt, ngã xuống giường, thở hổn hển. Một hồi lâu mới xoay đầu lại, nhìn dấu hôn trải rộng trên người Lâm Triệt, trên mặt không biết là do cơn sốt hay là thật sự đỏ mặt, lúc này nhìn đỏ như thép được nung nóng, đỏ phồng lên.
Anh nói với Lâm Triệt:
- Chuyện kia… Đi tắm một cái đi.
Lâm Triệt không nhúc nhích, trở mình, không muốn đi.
- Tôi không muốn…
Cố Tĩnh Trạch không còn biện pháp nào, chỉ có thể chống thân thể lên, vỗ cô một cái. Cô vẫn không chịu động đậy, anh không thể làm gì khác hơn đành nói:
- Tôi giúp em.
Vừa nói vừa bước tới ôm lấy Lâm Triệt.
Lâm Triệt hừ một tiếng, cảm thấy người anh rất nóng, nhưng hình như cũng đã khá hơn thời điểm ban đầu rất nhiều.
Chỉ có điều mồ hôi cứ dinh dính, khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Anh nói:
- Không tắm sẽ cảm thấy không thoải mái, đi thôi.
Lâm Triệt bất động, cảm giác được anh đặt mình vào trong bồn tắm. Vòi hoa sen được điều chỉnh độ ấm vừa phải, cọ rửa thân thể, khiến cô từ trong mệt mỏi mà dần dần thanh tỉnh lại, đỏ mặt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
Lâm Triệt cảm thấy mình căn bản không dám nhìn anh, quay đầu lại, che gò má mình. Vất vả lắm mới tắm xong, cảm giác được anh từ phía sau đem áo choàng tắm bọc tới, bao lấy cả người cô. Sau đó mới ôm cô, từng bước từng bước đem cô đặt lên giường.
Thấy Cố Tĩnh Trạch lại rời đi một lần nữa, đoán chắc hẳn anh cũng đi tắm rửa, Lâm Triệt mới ôm thật chặt thân mình được áo choàng tắm bao quanh, trên mặt nóng đến muốn đòi mạng.
Không biết qua bao lâu, Cố Tĩnh Trạch vẫn không trở lại. Lâm Triệt còn bọc bên trong áo choàng tắm, nghe ở trong hình như không có tiếng động gì cả, chỉ có tiếng nước chảy rào rào. Cảm giác không bình thường, vội vàng xoay người đứng lên, mặc áo choàng tắm vào, nhanh chóng đi tới phòng tắm.
- Cố Tĩnh Trạch? Anh còn chưa tắm xong sao?
Lâm Triệt gõ cửa, nhưng không thấy tiếng động nào, Lâm Triệt sợ hết hồn, vội vàng kéo cửa ra.
Lập tức thấy Cố Tĩnh Trạch cứ như vậy mà ngã trên đất.
Anh giống như là mất đi tất cả sức lực vậy, nằm ở đó, cứ như một giây sau sẽ mất đi hô hấp.
Một người đàn ông cao lớn, cho tới bây giờ trong ấn tượng của cô thì không gì là không thể làm được, cao cao tại thượng, nhưng hôm nay anh lại bệnh nặng như vậy, khiến cho cô cảm giác được tay chân có phần luống cuống.
Lâm Triệt đắp khăn lạnh cho anh, sau đó cầm khăn lông không ngừng lau người cho anh, cánh tay, dưới nách, trước ngực. Trước khi Trần Vũ Thịnh tới, một giây cô cũng không ngừng nghỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]