Lâm Triệt nhanh chóng từ trên người anh nhảy xuống, vỗ vỗ tay nói:
- Nhất thời quên mất, tới đây, tôi đút cho anh!
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô.
Lâm Triệt ở bên cạnh cẩn thận cầm thìa lên đút cho anh ăn từng miếng từng miếng một, anh đều cẩn thận ăn hết.
Chẳng qua là động một tí là ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn cô một cái, giống như trong lòng có thâm cừu đại hận vậy.
Lâm Triệt bĩu môi, mặc kệ anh, dù sao anh cũng ăn đồ ăn là tốt rồi.
- Nhưng tại sao anh lại bị cảm cúm thế?
Lâm Triệt hỏi.
- Là người thì đương nhiên sẽ bị cảm cúm.
Anh nói.
- Đương nhiên tôi biết, thế nhưng, tại sao anh bỗng nhiên bị cảm?
- Sao hả, tôi cảm cúm khiến cho em phải hầu hạ cho nên em bực mình? Vậy em có thể đi!
Tính khí Cố Tĩnh Trạch rất không tốt.
- Hả, tôi nào có nói như vậy!
Cô trừng mắt liếc anh một cái:
- Tôi đúng là vợ bé mà, một bên bị anh mắng, lại còn vẫn muốn chăm sóc cho anh, thật là bi thảm.
Cố Tĩnh Trạch trợn mắt nhìn cô:
- Đáng đời!
Lâm Triệt nhìn anh oán trách:
- Hơn nữa, tôi và Tần Khanh quả thực không có gì mà.
Cô vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của anh, nghĩ tới lời Du Mẫn Mẫn nói, anh đang nổi máu ghen...
Thật sự là ghen sao?
Quả nhiên ánh mắt của Cố Tĩnh Trạch sáng lên, cố gắng ngồi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053490/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.