Rất nhanh thì Lâm Triệt đã trở về.
Cô không nhìn thấy Trần Vũ Thịnh, kỳ quái nói:
- Bác sĩ Trần đi đâu rồi?
Vừa dứt lời, đã thấy Cố Tĩnh Trạch nhìn mình chăm chú. Ánh mắt sâu thẳm, giống như trên người cô có gì đó đặc biệt, khiến trong lòng Lâm Triệt sợ hãi.
- Sao vậy? Tôi lại làm sai điều gì sao?
Cố Tĩnh Trạch nhìn đồ cô cầm trong tay, nói:
- Trong nhà còn nhiều người hầu, em tự nhiên lại đi làm những việc này làm gì?
Lâm Triệt xoa xoa lên đầu mình:
- Tôi cũng không có việc gì để làm, nhìn bác sĩ Trần chạy tới chạy lui, tôi cũng giúp không được cái gì, chỉ có thể làm chút việc vặt vãnh này thôi.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày:
- Được rồi, buông ra đi, những việc này không cần em làm.
- Không sao đâu, tôi muốn làm.
Cô nói.
- Được, vậy để tôi cầm giúp em.
Cố Tĩnh Trạch cầm lấy khay trên tay cô, lông mày nhíu sâu, giữ cô lại.
Lâm Triệt dừng lại nhìn Cố Tĩnh Trạch cau mày, lấy cái khay đi, bỏ qua một bên. Sau đó, giữ cánh tay cô lại.
- Được rồi, lên đây ngồi.
Lâm Triệt ngồi trên giường, thấy Cố Tĩnh Trạch ấn cô để cô nằm xuống.
- Làm gì vậy, giữa ban ngày ban mặt...
- Đi ngủ.
- Nhưng...
- Ngủ với tôi.
- Không được... Tôi...
Cố Tĩnh Trạch không nói gì, trực tiếp dùng cánh tay ôm chặt thân thể cô, triệt để ấn cô xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053496/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.