Lâm Triệt lập tức bảo vệ mình.
- Anh làm cái gì đấy…
Cố Tĩnh Trạch đứng lên, kỳ quái nhìn cô.
- Sao vậy, đi ra ngoài ăn cái gì đó thôi mà. Tôi biết một nhà hàng do một người Pháp mở, đồ ăn làm có mùi vị chính thống, thay quần áo đi rồi chúng ta đến đó nếm thử.
- A… Vậy sao! Được, tôi lập tức đi thay quần áo.
Mặt Lâm Triệt hồng hồng, chạy nhanh về phòng.
Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn cô, có một chút hoài nghi.
Thấy cô nghiêng ngả lảo đảo chạy vào bên trong, mới đứng ở đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lâm Triệt thay quần áo đi đến nhà hàng Pháp, nhất định phải ăn mặc đoan trang, nhưng mà thử cái nào đều cảm thấy không hợp, có cái thì quá dài có cái thì quá ngắn quá ngắn còn có cái thì quá mỏng manh.
Nếu là ngày thường thì cũng không có cảm giác gì.
Chỉ là, trải qua sự việc ngày hôm qua, nhớ tới Cố Tĩnh Trạch thì trong lòng cảm thấy không được bình thường, gương mặt không tự chủ được sẽ đỏ lên, không dám nhìn vào đôi mắt của anh.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ăn mặc bình thường, mặc vào vẫn rất đẹp, chỉ là không quá nổi bật.
Cô xoay người một vòng, thấy trang điểm đơn giản, mới vừa lòng cười cười.
Đi ra ngoài, Cố Tĩnh Trạch một tay cắm ở túi quần, quay đầu lại nhìn cô, hơi hơi dừng một chút.
Lâm Triệt mặc một chiếc váy dài, bộ dáng ung dung giống như công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053408/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.