Mạc Huệ Linh nhìn anh, nhất thời sốt ruột, cắn răng cầm một cái bình hoa kế bên, ném xuống đất “rầm” một tiếng. Ngay sau đó, cầm mảnh vỡ của bình hoa lên, rạch một đường lên tay...
- Huệ Linh, em...
Cố Tĩnh Trạch vội chạy lên cướp lại, chậm chân một chút, mảnh vỡ đã cắt đứt tay để lại một đường máu.
Mạc Huệ Linh thật sự không nghĩ tới lại đau như vậy, lập tức đau phát khóc lên:
- Tĩnh Trạch, em... Em làm tất cả, chỉ là để có thể ở gần bên anh, anh... anh không cần tức giận...
- Em... Em...
Cố Tĩnh Trạch thật sự tức chết rồi, sao Mạc Huệ Linh có thể làm như vậy với chính mình. Tự mình hại mình như vậy, thật là một hành động không yêu bản thân!
Ngay sau đó, Mạc Huệ Linh liền run rẩy ngã xuống mặt đất, đau đớn kêu to.
Cố Tĩnh Trạch đứng tại chỗ đó, nhìn cô ta rồi thở dài, chỉ có thể lắc đầu, đi ra ngoài kêu xe tới.
Quán cơm.
Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, đợi sau một lúc lâu lại không thấy Cố Tĩnh Trạch tới.
Nghĩ lại cũng hiểu được, bị Mạc Huệ Linh gọi đến sao Cố Tĩnh Trạch còn có thể tới đây.
Lâm Triệt cảm thấy mình cũng thật ngu xuẩn, thật sự ngồi ở chỗ này chờ anh làm gì.
Cảm thấy cực kỳ đói bụng, nhịn không được nữa, cô dứt khoát kêu người mang đồ ăn lên nhanh, mặc kệ thế nào, ăn no bụng mới là đạo lý.
Đang ăn ngon lành, bỗng nhiên có người đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiem-hon-kieu-the-ong-xa-cuc-sung/3053410/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.