Khi còn bé bị lạc đường, quật cường ôm món đồ chơi ngồi ở ven đường chờ, chính hắn tìm thấy cô, mang cô về nhà. Ham chơi quên cả học hành, cầu xin hắn thức đêm giúp cô làm bài tập, lại lười sao chép liền trực tiếp lấy bài hắn làm đem nộp , kết quả bị thầy giáo phát hiện, hai người cùng bị mẹ cô trách mắng.
Nam sinh lớp kế bên gửi cho cô thư tình bị hắn phát hiện, hắn liền chạy đến trường học giúp cô theo dõi, sau đó cau mày nói với cô rằng: "Tên này không được" Ngày mẹ mất, cô đứng ở trong góc, nhìn hắn ở dưới ánh trăng không tiếng động rơi lệ. Ngày sinh nhật hắn, hai người rúc vào cùng nhau chờ đợi cực quang, cho đến khi vầng sáng động lòng người xuất hiện phía trên miền băng tuyết, lại cùng nhau vui sướng chiêm ngưỡng.
Vậy mà, đến phút cuối, hắn lại tàn nhẫn mà mở miệng nói: Diệp Thích, tôi chịu đủ cô rồi, nếu không vì mẹ cô, tôi cũng không thèm liếc cô dù chỉ một cái. Anh hơn cô gần hai mươi tuổi, cô thì thuộc kiểu "trâu đi tìm cọc", anh từng yêu đơn phương mẹ cô. Anh cự tuyệt cô đến quá nửa thanh xuân, mỗi lần cãi nhau, cô chỉ muốn bỏ đi thật xa, thật xa để vơi đi nỗi khổ sở. Cuối cùng anh cũng hiểu được tình cảm này, anh tìm cô, cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.