Ngón tay Kiều Diệc Khê trượt một vòng bên cái ly, ánh đèn ẩn hiện phản chiếu khóe môi cô còn dính một ít sữa.
Lúc cô nói chuyện vốn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng sau khi bị Chu Minh Tự hỏi, trong lòng chợt cảm thấy có chút cùng đường.
Ngũ quan của cậu đẹp đến mức vô cùng đoan chính, mặt mày cũng vậy, tròng mắt hơi rũ xuống chợt lóe lên một vệt sáng, đuôi mắt hơi hé mở, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người còn lại, mang theo một loại cảm giác xâm lược vô cùng mạnh mẽ.
Cô ho nhẹ một cái, “Thì…… không phải cậu nói cậu thích thu gom mấy thứ kia sao, tớ hỏi cậu chi phí có nhiều không.”
Chu Minh Tự vẫn còn nghi ngờ bản thân gặp ảo giác: “Thu gom cái gì?”
Kiều Diệc Khê không nói nữa, ánh mắt nhìn về người đàn ông mặc đồ nữ đang nhảy múa khiêu gợi trên sàn nhảy ra hiệu cho cậu.
Lại yên lặng một lát, nội tâm Chu Minh Tự trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rõ ràng cảm thấy bản thân nên tức giận, nhưng lại cố tình không nói gì bật cười một cái.
“Việc tôi vừa nói chính là mèo nhà tôi trộm giày cậu, bởi vì mèo thích học tiếng chó sủa, cho nên mẹ tôi có lúc nói nó là chó.”
“Không phải nói, tôi thích thu gom quần áo nữ.”
Một lát sau, lại bổ sung: “Tôi cũng không có hứng thú gì đối với giày cao gót.”
Cô “ừ” một tiếng, vừa suy tư vừa gật đầu, gật đầu giống như một cái máy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502920/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.