Kiều Diệc Khê nhìn chiếc giày cao gót quen thuộc kia, nhất thời không phân biệt được đây rốt cuộc có phải giày của cô không, hay chỉ đơn thuần là đụng hàng.
Cô đặt đồ uống lên bàn, cân nhắc xem nên mở miệng thế nào, âm thanh đã lên tới miệng còn chưa kịp thốt ra thành lời, điện thoại của Thư Nhiên ngồi đối diện chợt vang lên.
Nghe xong điện thoại thì Thư Nhiên nói: “Anh tớ có chút chuyện gấp, bây giờ tớ phải giúp anh ấy lấy áo khoác đưa qua đó.”
Kiều Diệc Khê cũng cầm lấy di động: “Qua đó bây giờ sao, vậy tớ đi với cậu.”
Dù sao thì một mình cô ở lại đây, có chút vi diệu.
Hai người vội vã đứng dậy rời đi, thanh toán hóa đơn xong nhanh chóng ra khỏi cửa.
Tuy Kiều Diệc Khê có chút tò mò về chiếc giày kia, nhưng nghĩ đến mọi người chẳng qua là bèo nước gặp nhau, cho dù chiếc giày kia đúng là của cô, chắc cậu ấy cũng không muốn trả cho cô.
Huống chi, lỡ như chủ nhân của chiếc giày đúng là cậu ấy, vậy không phải rất xấu hổ sao.
Chu Minh Tự còn mắc kẹt trong khoảnh khắc như trời giáng kia nên chưa kịp phản ứng, lúc muốn gọi cô lại nói gì đó, bóng dáng thiếu nữ đã biến mất ở cửa quán.
Trịnh Hòa vừa hồi phục tinh thần, sau đó vô cùng thân thiết phát ra tiếng cười đầu tiên trong ngày, cậu cười ầm lên.
“Đậu xanh ha ha ha ha ha vật gì đây, trong balo Tự thần của chúng ta sao lại có một chiếc giày cao gót của phụ nữ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-tung-giay/502919/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.