Thẩm Chi Niên ôm Trương Sơ Tâm vào phòng, làm bộ dạng yêu nhau nồng cháy.
Một lâu sau Lâm Vân mới phục hồi tinh thần lại. Bà ngay cả mơ cũng không ngờ tới được, con trai bà có thể cùng Trương Sơ Tâm ở bên nhau, thật ra lúc trước nó cũng không hề đề cập tới việc cùng con bé yêu nhau bao giờ.
Trương Sơ Tâm vẫn mang vẻ mặt mỉm cười, có chút bối rối ngồi ở sô pha.
Lâm Vân định thần, ngồi vào chỗ cạnh bên Trương Sơ Tâm, kéo tay cô, giọng điệu quan tâm hỏi: “Sơ Tâm, con thích uống gì? Trong nhà gì cũng có, mẹ kêu người làm cho con.”
Lâm Vân vô cùng nhiệt tình, làm cho Trương Sơ Tâm có chút thụ sủng nhược kinh, cô cười nói: “Không cần đâu… Mẹ, thực sự không cần, con uống nước lọc là được rồi.”
Câu nói của cô còn chưa dứt, Thẩm Chi Niên đã nghiêng đầu qua: “Cô ấy uống sữa chua, trong nhà có vị đào (trong convert là hoàng đào, mình cũng không biết dịch sao cho đúng nên theo cảm tính) không mẹ?”
Lâm Vân ngẩn ra, “À, hình như là không có vị đào! Không được, để mẹ đi mua!”
Trương Sơ Tâm còn đang suy nghĩ không biết từ khi nào mà Thẩm Chi Niên biết cô thích sữa chua vị đào liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, bị nhiệt tình của Lâm Vân sợ hãi, cô lập tức đứng lên, vội vàng kéo tay bà, “Mẹ, không cần vội vàng như vậy! Con uống nước lọc là được rồi…”
“Để anh đi mua cho.” Thẩm Chi Niên cũng đứng lên.
“Không cần…” Trương Sơ Tâm nhíu mày chặt lại, đưa lưng về phía Lâm Vân, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Chi Niên, “Đừng vội, tôi cũng không muốn uống.”
Thẩm Chi Niên lại không nghe, ôm cô đi đến cửa, khi đã ra ngoài rồi mới quay đầu nói với Trương Sơ Tâm: “Em vào ngồi với mẹ một chút, anh sẽ nhanh về thôi.”
Trương Sơ Tâm ngẩng đầu nhìn anh, cau mày, “Đã nói không muốn uống mà.”
Giọng nói cô nhỏ dần, rồi lại nhịn không được hỏi anh, “Làm sao anh biết tôi thích uống sữa chua vị đào?”
Thẩm Chi Niên nhướng mày, “Không phải trước kia em thường uống sao?”
Trương Sơ Tâm híp mắt nhìn anh một chút, “Không ngờ là anh lại âm thầm theo dõi tôi lâu như vậy? Biết tôi thích ăn chocolate còn biết tôi thích uống sữa chua vị đào?”
Thẩm Chi Niên cười khẽ, bỗng nhiên kề sát lỗ tai cô, nhẹ giọng nói: “Anh còn biết em là 32A~”
Trái tim Trương Sơ Tâm run rẩy, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, một tay đẩy anh ra, “Anh nói bậy! Rõ ràng là tôi có…”
Thẩm Chi Niên nhướng mày cười khẽ, “Có bao nhiêu?”
Mặt Trương Sơ Tâm đỏ lên, đấm một cái lên ngực Thẩm Chi Niên, “Không liên quan đến chuyện của anh!”
Thẩm Chi Niên thuận tay nắm lấy cái tay nhỏ của cô, nhìn cô, “Trương Sơ Tâm…”
Đột nhiên anh trở nên nghiêm túc, Trương Sơ Tâm cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: “Làm gì?”
Cổ họng Thẩm Chi Niên lăn lộn một chút, cuối cùng lại là lắc đầu, “Không có việc gì, anh sẽ trở lại nhanh thôi.” Anh giơ tay sờ đầu Trương Sơ Tâm, xoay người đi ra ngoài.
Trương Sơ Tâm nhìn bóng dáng anh, có chút ngây ra. Không biết vì sao, cô bỗng cảm thấy Thẩm Chi Niên trở nên dịu dàng vô cùng. Cô không nhịn được, lấy tay sờ chỗ anh vừa chạm vào trên đầu cô, trong lòng chợt run lên.
Quay lại phòng khách, Lâm Vân đã không còn ở đây. Trương Sơ Tâm hỏi người làm mới biết được bà đã vào nhà bếp.
Trương Sơ Tâm đi vào trong nhà bếp, vừa vào đã thấy Lâm Vân đang lấy đồ trong tủ lạnh.
Cô đi đến cạnh bà, hỏi: “Mẹ, mẹ muốn lấy cái gì? Để con lấy giúp mẹ!”
Lâm Vân thấy là Trương Sơ Tâm đi đến, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười, “Mẹ muốn lấy dâu tây đi rửa, là ngày hôm qua mới hái trong vườn, vẫn còn tươi lắm.”
“Mẹ, không cần đâu, thật sự không cần như vậy.” Trương Sơ Tâm thấy Lâm Vân đối với bản thân tốt như vậy, trong lòng thật sự có chút áy náy. Cuối cùng, vẫn là bà thật lòng muốn có một cô con dâu nhưng nếu biết cô chỉ là giả thôi, không biết bà sẽ đau lòng đến độ nào.
Lâm Vân lấy dâu tây ra, vừa rửa dâu tây cẩn thận vừa tán dốc với Trương Sơ Tâm, “Sơ tâm, con với A Niên yêu nhau từ lúc nào?”
Trương Sơ Tâm đứng bên cạnh, chớp chớp mắt, trả lời: “Gần đây thôi ạ… Khoảng mấy tháng.”
Lâm Vân thở dài, “Đứa nhỏ A Niên này cũng thật là, cái gì cũng giấu mẹ, ngay cả chuyện này mấy tháng trước mẹ cũng không nghe nó nói đến chút nào.”
Trương Sơ Tâm cười cười, không nói chuyện.
Lâm Vân lại nói: “Sơ Tâm à, thấy con cùng A Niên ở bên nhau, mẹ thật sự rất vui vẻ, đứa nhỏ này trước kia…”
“A! Nước sôi rồi kìa!” Nước đang đun trên bếp, sôi ùng ục, nước sôi đến nỗi trào ra ngoài, Trương Sơ Tâm vội vàng chạy tới, theo tự nhiên lấy tay không cầm nắp của nồi, lại không biết nắp nồi rất nóng, đau đến nỗi cô lập tức buông ra, cái nắp nồi liền rơi xuống đất.
“Có sao không không?” Lâm Vân hoảng sợ chạy tới, một tay tắt bếp. liền lôi tay Trương Sơ Tâm nhìn, giọng nhỏ lại nói một tiếng, “Ai nha, đều phỏng sưng hết rồi, trong nhà có cao trị phỏng, đi theo mẹ lên lầu, mẹ lấy thoa cho con.” Nói xong liền kéo Trương Sơ Tâm đi ra bên ngoài.
“Mẹ, không có gì đâu, một chút là khỏi rồi…” Trương Sơ Tâm sốt ruột nói, cảm thấy mình giống như sắp chết tới nơi, chỉ là phỏng do cầm nắp nồi thôi mà?!!
Lúc Lâm Vân kéo Trương Sơ Tâm ra ngoài phòng khách, vừa lúc Thẩm Chi Niên trở về, thấy như vậy liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Vân lập tức nói: “Tay của Sơ Tâm bị bị phỏng…”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Chi Niên đã nhanh chân chạy tới, lo lắng vô cùng, “Vì sao lại bị phỏng?”
Anh kéo tay Trương Sơ Tâm lên, nhìn thấy mảng mảng đo đỏ sưng lên, trong lòng lập tức đau, nhịn không được nói cô một câu, “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Tôi không có gì…” Theo bản năng Trương Sơ Tâm muốn rút tay mình ra.
“Đừng lộn xộn!” Thẩm Chi Niên trừng mắt với cô một cái, kéo cô đi lên lầu.
Lên lầu, Trương Sơ Tâm bị Thẩm Chi Niên ép ngồi trên giường. Ngón tay bắt đầu nóng rát, thật ra cô vẫn thấy có chút đau.
Cô nhìn Thẩm Chi Niên cầm cao trị phỏng đi đến, khẩn trương đến nổi ngón tay cũng cứng lại, “Không… Có đau không?”
“Biết đau mà còn không cẩn thận như vậy?”
“Thẩm Chi Niên, anh không mắng tôi liền không vui đúng không?”
Thẩm Chi Niên liếc nhìn cô một cái, bắt lấy tay cô, thoa thuốc mỡ.
Trương Sơ Tâm khẩn trương muốn rút tay, Thẩm Chi Niên dở khóc dở cười, “Em khẩn trương như vậy làm cái gì? Không muốn thoa thuốc sao?”
Trương Sơ Tâm lắc đầu, “Không có.”
Thẩm Chi Niên ngẩng đầu nhìn cô, thật lâu sau, khẽ thở dài một tiếng nói: “Đừng sợ, lát nữa thoa lên sẽ bị lạnh, nhưng không đau.”
“ A—”
Trương Sơ Tâm do dự một chút, rốt cuộc duỗi thẳng tay cho anh.
Thẩm Chi Niên cẩn thận thoa thuốc cho cô, “Đau không?”
Trương Sơ Tâm lắc đầu, “Không đau.” Cô nhìn bộ dáng chuyên chú của anh, trong lòng run lên một chút.
Thẩm Chi Niên ôn nhu như vậy, ngay cả trong mơ của cô cũng chưa từng xuất hiện. Cô nhìn anh, mấp máy môi, vẫn nhịn không được hỏi một câu, “Thẩm Chi Niên, anh có uống lộn thuốc không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]