Thẩm Chi Niên ôm Trương Sơ Tâm vào phòng, làm bộ dạng yêu nhau nồng cháy.
Một lâu sau Lâm Vân mới phục hồi tinh thần lại. Bà ngay cả mơ cũng không ngờ tới được, con trai bà có thể cùng Trương Sơ Tâm ở bên nhau, thật ra lúc trước nó cũng không hề đề cập tới việc cùng con bé yêu nhau bao giờ.
Trương Sơ Tâm vẫn mang vẻ mặt mỉm cười, có chút bối rối ngồi ở sô pha.
Lâm Vân định thần, ngồi vào chỗ cạnh bên Trương Sơ Tâm, kéo tay cô, giọng điệu quan tâm hỏi: “Sơ Tâm, con thích uống gì? Trong nhà gì cũng có, mẹ kêu người làm cho con.”
Lâm Vân vô cùng nhiệt tình, làm cho Trương Sơ Tâm có chút thụ sủng nhược kinh, cô cười nói: “Không cần đâu… Mẹ, thực sự không cần, con uống nước lọc là được rồi.”
Câu nói của cô còn chưa dứt, Thẩm Chi Niên đã nghiêng đầu qua: “Cô ấy uống sữa chua, trong nhà có vị đào (trong convert là hoàng đào, mình cũng không biết dịch sao cho đúng nên theo cảm tính) không mẹ?”
Lâm Vân ngẩn ra, “À, hình như là không có vị đào! Không được, để mẹ đi mua!”
Trương Sơ Tâm còn đang suy nghĩ không biết từ khi nào mà Thẩm Chi Niên biết cô thích sữa chua vị đào liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, bị nhiệt tình của Lâm Vân sợ hãi, cô lập tức đứng lên, vội vàng kéo tay bà, “Mẹ, không cần vội vàng như vậy! Con uống nước lọc là được rồi…”
“Để anh đi mua cho.” Thẩm Chi Niên cũng đứng lên.
“Không cần…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-nhu-the/2353180/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.