Lúc Thẩm Chi Niên lái xe lại đây, từ xa đã thấy Trương Sơ Tâm cúi đầu, chơi điện thoại.
Cô chơi đến không để ý xung quanh, thậm chí Thẩm Chi Niên chạy xe trước mặt cô cô cũng không phát hiện.
Cho đến khi anh bấm còi, cô mới ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Chi Niên đã xuống xe.
Trương Sơ Tâm hơi ngẩn ra một chút, “Anh tìm tôi… có việc gì sao?”
Thẩm Chi Niên ‘ Ừ ’ một tiếng, lại nói: “Em chờ anh, anh đi mua chút đồ đã.”
Anh nói xong liền đi thẳng vào bệnh viện.
Lúc đi ra, trong tay anh xách theo một túi thuốc. Trương Sơ Tâm tò mò hỏi, “Thuốc của anh sao?”
“Không phải, là thuốc của mẹ anh, mẹ bị đau đầu.”
“Mẹ anh?”
Thẩm Chi Niên gật đầu, đi lên hai bước mở cửa xe, “Lên xe đi, đi thăm mê anh.”
Trương Sơ Tâm kinh ngạc mở to hai mắt, “Anh… Anh đừng có giỡn nha!” Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cái gì hết, làm sao mà gặp mẹ anh được?
Trương Sơ Tâm lắc đầu, “Tôi không muốn đi, tôi không đi được không?”
“Trương Sơ Tâm, chúng ta đã từng thoả thuận, em đừng quên.” Thẩm Chi Niên nhìn cô, sắc mặt không tốt chút nào.
“Nhưng tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.” Làm sao mà gặp mẹ anh nhanh như vậy? Tuy chỉ là giả, nhưng dù sao trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương.
“Còn phải chuẩn bị cái gì sao?” Thẩm Chi Niên nhìn cô một cái, trực tiếp đi tới, đẩy mạnh cô vào trong xe, “Ngồi đó cho anh.”
Anh đóng cửa lại, xoay người vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế tài xế ở kế bên.
“Khi gặp mẹ anh cần nói gì không?”
“Không cần nói gì hết, chỉ cần đủ tình bể bình là được rồi.”
Thể hiện yêu thương?!! Trương Sơ Tâm mở to hai mắt, “Không!”
Thẩm Chi Niên nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô, “Em không phải là diễn viên sao? Không phải vai gì cũng sẽ diễn sao?”
“…”
Thẩm Chi Niên xem cô trong chốc lát, đột nhiên cúi người lại gần cô, hai người rất gần nhau, đôi môi cơ hồ dán vào nhau, không gian bên trong xe chật chội, thậm chí có thể nghe thấy hơi thở mỏng manh của nhau.
Cả người Trương Sơ Tâm cứng lại, căng thẳng, “Anh muốn làm gì?!”
Ánh mắt của Thẩm Chi Niên thật sâu nhìn cô, thật lâu sau, anh mới cười khẽ một tiếng, “Ngủ cũng ngủ rồi, em còn sợ cái gì?”
Trương Sơ Tâm ngơ ngẩn, mắt trợn tròn.
Giây tiếp theo, cô liền nghe thấy một tiếng động nhỏ, là tiếng của dây an toàn được thắt.
“Thắt dây an toàn thôi, em cho rằng anh muốn làm gì?” Trong ý nói còn mang theo ý cười cưng chiều.
Trương Sơ Tâm khiếp sợ, ngay sau đó liền phản ứng, đột nhiên đẩy anh ra, “Đừng dựa gần tôi, thật dơ bẩn!”
Cả người Thẩm Chi Niên cứng đờ, trong mắt nháy lên một tia đau đớn.
Trương Sơ Tâm ngồi thẳng lên, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, “Lái xe đi, tối nay tôi còn có việc nữa.”
~
Mẹ Thẩm Chi Niên ở trong một khu biệt thư vùng ngoại ô thành phố.
Lúc Thẩm Chi Niên cùng Trương Sơ Tâm đến, bà đang dẫn nước tưới hoa trong sân.
Người hầu nhìn thấy xe Thẩm Chi Niên đi vào ở xa xa, vội vàng tiến lên nhắc nhở, “Bà chủ, cậu chủ đã trở lại.”
Lâm Vân biết hôm nay con trai đem bạn gái về nhà, ánh mắt liền sáng lên, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, liền đứng lên, đưa ống nước cho người hầu.
Xe tiến vào trong sân, Lâm Vân đi qua, qua kính cửa xe nhìn thấy Trương Sơ Tâm, bà mỉm cười đứng chờ ở bên cạnh.
Thẩm Chi Niên đậu xe lại, xuống xe liền đi đến qua cửa của ghế cạnh tài xế, đích thân mở cửa cho Trương Sơ Tâm.
Mặt Trương Sơ Tâm không hiện lên ý tứ gì, lúc anh khom người đỡ cô bước xuống, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Diễn tốt vào nào.”
Trương Sơ Tâm bất động mặt trắng bệch trừng mắt với anh, hai giây sau, hít vào một hơi thật sâu, trên miệng liền xuất hiện một nụ cười tiêu chuẩn.
Thẩm Chi Niên kéo tay cô đi đến trước mặt Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn Trương Sơ Tâm, hơi ngẩn ra một chút, qua một hồi lâu mới mở miệng, “Con là…… Là Trương Sơ Tâm à?”
Lâm Vân biết Trương Sơ Tâm. Bởi vì, việc trước kia Trương Sơ Tâm thích Thẩm Chi Niên, không có việc gì liền chạy đến nhà bà, dù chưa vào nhà lần nào, nhưng cũng đến nhiều nên Lâm Vân cũng biết.
Ngày đó là sinh nhật Thẩm Chi Niên, Trương Sơ Tâm cũng đến tặng bánh kem, nhưng sau đó liền bị con trai bà đuổi đi.
Đương nhiên, sau khi Trương Sơ Tâm về rồi, trong lòng Thẩm Chi Niên cũng khó chịu. Giữa trưa hôm đó, Lâm Vân làm một bàn ăn, hình như anh không hề đụng đũa nào.
Khi đó, Lâm Vân nhịn không được hỏi con trai một câu, “Con thích đứa nhỏ đó sao?”
Người thiếu niên tự ti bị mẹ nhìn thấu tâm tư, trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Qua thật lâu, anh mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Vân nói: “Con bé nhìn có vẻ là con nhà giàu có.”
Thẩm Chi Niên trầm mặc, không nói gì.
Khi ấy, Lâm Vân cũng không phản đối con trai yêu sớm, chỉ là lo lắng nhắc nhở anh một câu, “Chuyện tình yêu, còn nói đến việc môn đăng hộ đối nữa, người ta là thiên kim nhà giàu có, những người như chúng ta không thể trèo cao được.”
Câu nói thật lòng này của Lâm Vân, giống như cây dao nhỏ đâm vào lòng Thẩm Chi Niên.
Hình như từ đó về sau, Thẩm Chi Niên càng trở nên trầm mặc ít nói.
Lâm Vân nhìn con trai cùng Trương Sơ Tâm nắm tay, có chút phản ứng không kịp.
Thẩm Chi Niên nắm tay Trương Sơ Tâm đi đến trước mặt Lâm Vân, “Mẹ, Sơ Tâm, hai người có quen biết rồi à.”
Đôi mắt Trương Sơ Tâm cong cong cười, ngọt ngào nói một tiếng, “Dì.”
Thẩm Chi Niên nhéo bàn tay cô, “Còn gọi là dì sao?”
Ở trong lòng Trương Sơ Tâm thầm mắng Thẩm Chi Niên một câu, nhưng trên mặt lại bày ra nụ cười càng cười càng ngọt, thuận theo hô một tiếng, “Mẹ.”
Thẩm Chi Niên vui vẻ, trong ánh mắt nhìn Trương Sơ Tâm đều tràn đầy ý cười.
Lâm Vân càng ngốc, còn chưa kịp hỏi hay nói cài gì, Thẩm Chi Niên nhanh miệng giải thích, “Mẹ, con đã cùng Sơ Tâm đăng kí kết hôn, đây là con dâu của mẹ đó.”
Lâm Vân giựt giựt khoé miệng, trong nhất thời không tìm ra được lời nào để nói.
Vẻ mặt của mẹ anh làm cho cô có chút xấu hổ. Trương Sơ Tâm đứng tại chỗ, chân tay luống cuống, ngây ngô cười.
Thẩm Chi Niên tiếp tục lén lút nhéo tay cô, nói: “Đi vào trước đi.” Nói xong, liền ôm eo cô đi vào bên trong.
Khi Thẩm Chi Niên ôm cô, bỗng nhiên Trương Sơ Tâm liền nhớ đến việc ở văn phòng của anh vào buổi sáng, trong lòng có chút không thoải mái, theo bản năng mà muốn trốn khỏi vòng tay anh.
Thẩm Chi Niên cảm thấy cô muốn trốn anh, liền ôm cô chặt hơn.
Hai người ôm nhau thật chặt, Lâm Vân đi theo phía sau, chỉ cảm thấy hai người đang yêu thương nhau vô cùng. Lại không biết Thẩm Chi Niên dán vào lỗ tai của Trương Sơ Tâm nhỏ giọng nói: “Em dám trốn anh một chút, xem anh có ăn em không.”
Trái tim Trương Sơ Tâm run rẩy, “Thẩm Chi Niên, không ngờ anh lại lưu manh như vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]