Thẩm Chi Niên hơi nhíu mắt lại.
Trương Sơ Tâm rụt tay lại, nhịn không được trêu chọc, “Thẩm Chi Niên, anh của hiện tại dịu dàng hơn trước rất nhiều.”
Thẩm Chi Niên giương mắt nhìn cô, “Vậy thì như thế nào?Thích như vậy sao?”
Trương Sơ Tâm ngơ ngẩn nhìn anh.
Bỗng nhiên anh cúi người đến gần cô, rất gần.
Trương Sơ Tâm sợ tới mức chạy đến phía bên kia của giường, chống tay đỡ thân người, phải cố gắng lắm cô mới không ngã xuống.
Thẩm Chi Niên càng dựa càng gần, Trương Sơ Tâm cảnh giác nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
Thẩm Chi Niên không trả lời, tiếp tục dựa cô gần hơn, Trương Sơ Tâm lui cũng không thể lui, tay không thể chống đỡ nữa, liền ngã xuống giường.
Thẩm Chi Niên cúi người xuống, tay chống ở hai bên của Trương Sơ Tâm như một chiếc lồng, khóe miệng cong cong cười, kề sát môi cô, dường như áp vào nó, thì thầm, “Trương Sơ Tâm, em như vậy … là muốn ám chỉ anh làm gì?”
‘ Ám chỉ em gái anh! ’ Trương Sơ Tâm vừa tức vừa bực, làm sao mà cô biết lại nằm trên giường đâu!!!
Cô đẩy anh, “Thẩm Chi Niên, anh mau đứng lên!”
Thẩm Chi Niên không nhúc nhích, ngược lại càng dựa cô gần hơn, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào chop mũi cô.
Vừa ngứa vừa lạnh, cả người Trương Sơ Tâm không chịu được run một chút, ngón tay nắm chặt lấy ga giường.
Trong mắt Thẩm Chi Niên mang theo ý cười, nhìn cô nói: “Trương Sơ Tâm, chúng ta ngủ cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-nhu-the/2353182/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.