“Cậu xem tôi chết rồi à?”
“Ôi chết. Từ nãy giờ cậu ngồi đây à. Xin lỗi nha.” Khương Hạo nhìn Bạch Giai cợt nhả nói.
Bạch Giai nghe mà ngứa hết cả tay. Chắc cậu ta muốn ăn đòn đây mà.
“Tôi không chấp nhận.” Cô lạnh lùng phun ra một câu.
“Không chấp nhận thì kệ con mẹ cậu chứ. Liên quan gì đến tôi. Đúng là con chó rách mới chơi được con chó rách thôi.”
Cậu ta nhìn cô rồi như Trương Thư Bân. Ý là chửi bọn cô là con chó rách.
Bạch Giai đứng dậy muốn tát cho cậu ta một phát. Chưa kịp tắt đã bị một bàn tay khác chặn lại.
Là Kỷ Ngôn Thiên, đằng sau còn Lăng Xuyên và Cố An Tình đang nhìn cô.
“Bỏ ra.”
Anh đẩy cô ra đằng sau. Lăng Xuyên giữ chặt cô lại không cho cô đánh nhau.
“Mày muốn đánh nhau à? Tao đánh nhau với mày.” Kỷ Ngôn Thiên nhướng mày nhìn Khương Hạo ngay trước mặt mình.
Bạch Giai nhìn hai người kia đánh nhau, cô sốt ruột muốn vẫy ra. Nhưng Lăng Xuyên lại không theo ý cô, liên tục giữ chặt.
“Cậu đánh nhau cái gì? Cứ để hai người kia đánh đi.”
Kỷ Ngôn Thiên liên tục dành được lợi thế, anh cứ ra sức đánh cái tên Khương Hạo tới tấp.
Khương Hạo biết không thể đánh lại liền dùng kế khích tướng.
“Chẳng phải mày không chơi với con nhỏ nữa sao? Sao lại bảo vệ như vậy?”
“Mày thích con nhỏ đó sao?”
“Hình như cậu ta thích cái tên ngốc Trương Thư Bân thì phải.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842451/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.