Kỷ Ngôn Thiên ánh mắt sâu xa nhìn Bạch Giai: “Chuyện của bọn mình còn chưa xong đâu?”
Bạch Giai thuận miệng hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Thấy anh không trả lời, cô ngước mắt lên nhìn anh.
Kỷ Ngôn Thiên cho cô một ánh mắt thật sắc bén.
Cậu mà quên tôi sẽ xé xác cậu.
“À, chuyện đó hả. Chuyện bé tí đó cậu cũng chưa nguôi giận. Đàn ông con trai gì nhỏ mọn vậy.”
“Chuyện bé sao?”
Bạch Giai vội rút lại lời: “À, không bé. Chuyện rất to. Chưa có chuyện nào to hơn chuyện này. Tôi cũng có thành ý gửi thư xin lỗi cậu rồi mà.”
“Thư xin lỗi à. Cố An Tình đọc cho cậu viết cũng gọi là thành ý của cậu à?”
Bạch Giai đứng hình mất mấy giây. Kỷ Ngôn Thiên là con giun trong bụng hay sao mà cái gì cũng biết vậy.
“Vậy được rồi. Bây giờ tôi chính thức xin lỗi cậu.”
Bạch Giai không còn vẻ đùa cợt như mọi ngày nữa, cô thực sự nghiêm túc.
“Kỷ Ngôn Thiên, tôi thực sự xin lỗi cậu.”
Cô nghiêm túc trước mặt bao nhiêu người như thế, anh cảm thấy rất ngượng ngùng quay mặt đi.
“Không cần nghiêm túc thế đâu. Tôi tha thứ cho cậu đó.”
Bạch Giai thực sự rất khó hiểu về cái tên Kỷ Ngôn Thiên này. Gửi thư xin lỗi thì bảo không có thành ý. Cô nói lời xin lỗi thì bảo không cần nghiêm túc.
Chẳng lẽ cô cợt nhả nói lời xin lỗi chắc.
Không thể hiểu nổi anh.
Cố An Tình nhìn hai người làm hoà với nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842449/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.