Cô quay sang đánh một cái vào lưng Kỷ Ngôn Thiên.
“Cái tên điên này dừng tay lại đi!”
“Cứ hở tí đòi giết người, cậu bị động kinh à.”
Kỷ Ngôn Thiên dừng tay, cãi lại: “Tôi đang giúp cậu đó.”
Bạch Giai gửi tặng cho anh cái ánh mắt “thân thiện”.
“Cậu im miệng được rồi.”
Anh giận dỗi, hất mặt quay sang hướng khác không thèm nhìn cô nữa.
Cố An Tình nổi lên ý tưởng: “Thưa thầy, ví của bạn học Chu Mỹ Liên vẫn chưa tìm thấy. Em đề nghị một thủ pháp này ạ.”
“Thủ pháp gì?”
“Thầy có xem phim Oggy và những chú chú gián không ạ?”
“Làm sao?”
“Ở trong đó, có cái cảnh rải bột mì rồi dùng cái cọ vẽ vẽ vài đường là hiện ra dấu vân tay và dấu giày đấy ạ.”
Lăng Xuyên hào hứng: “Thầy, cách này cũng được đấy ạ. Em tài trợ cho lớp bốn mươi gói bột mì.”
Cố An Tình cũng giơ tay xung phong ủng hộ: “Thầy, em tài trợ cho lớp bốn mươi cây cọ nữa ạ.”
Thầy Sở thật đau đầu với cái lớp này. Nghịch bao nhiêu là trò.
“Các em đừng nói vớ vẩn nữa.”
Một bạn nam ngồi dưới Chu Mỹ Liên, thấy trong ngăn bàn cô ta có cái gì phát sáng.
“Chu Mỹ Liên, trong ngăn bàn cậu có cái gì kìa.”
Chu Mỹ Liên đưa tay lấy ra.
Cố An Tình kinh ngạc: “Oh my god, đó không phải ví của Chu Mỹ Liên sao?”
Thầy Sở nghiêm khắc: “Chu Mỹ Liên, em bày trò đúng không? Làm mất một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-em-da-tu-lau/2842447/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.